Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 84 - Chương 84:

Chương 84:

Nghe Đỗ Quân nói, Diệp Kiều kích động vui mừng. Đời này, cô mơ ước trở thành lão đại trong giới bất động sản. Đây thật sự là điểm xuất phát sao?

“Cậu, nói phải giữ lời a!” Cô tươi cười nhìn Đỗ Quân nói.

“Xí. Cậu cháu không biết nuốt lời.” Đỗ Quân vênh váo nói.

“Ông chủ, Khương tổng tới!” Trợ lý cung kính nói với Đỗ Quân.

Diệp Kiều cũng đứng nhìn, thoáng nhìn qua quần áo, vẻ mặt tươi tắn nhìn lên, thoáng nhìn đã có dáng vẻ của một người làm ăn buôn bán.

Đi giữa 3 người đàn ông mặc tây trang, người đàn ông khoác ngoài một cái áo vest màu xanh nước biển, sơ mi trắng quần tây, đeo cà vạt, tóc vuốt keo chải chuốt thẳng thớm, đầu nhìn thẳng, mắt đeo kính, vẻ mặt tươi cười chính là lão đại của giới bất động sản trong tương lai Khương Hằng Sơn.

Chỉ là, cái tên yêu nghiệt Đỗ Quân vẫn luôn đưa mắt nhìn xuống chân ông ta.

Cho tới khi nhìn thấy đôi giày thể thao Nike màu đen trắng thì Đỗ Quân suýt té nhào xuống ghế.

Trời ạ.

Con nhóc này thật là thần kỳ mà.

Diệp Kiều cũng nhìn thấy, khóe môi cong lên một nụ cười, trong lòng thầm tính toán.

“Khương tổng, chào ngài, đây là Đỗ tổng của chúng tôi.” Trợ lý Diêu bước tới nhiệt tình chào đón. Đỗ Quân thì lúc này vội lấy lại tinh thần, đưa tay tới bắt tay với Khương Hằng Sơn, “Chào ngài, ngài thật sự là Khương tổng sao?”

“Vâng, tôi là Khương Hằng Sơn. Hân hạnh, hân hạnh.” Khương Hằng Sơn vẻ mặt tươi cười hiền hậu khiếm tốn nói.

Đây chính là đại lão bản có giá 50 tỷ sao? Rõ ràng là tên nhà quê mà. Mặc tây trang với giày thể thao. Thật không thể nào tưởng tượng nổi.

Đỗ Quân âm thầm nghiến răng mắng trong lòng.

“Khương tổng, chào ngài, tôi là trợ lý thương vụ của Đỗ tổng, Diệp Kiều. Hân hạnh.” Diệp Kiều tươi cười khéo léo đưa tay tới bắt tay Khương Hằng Sơn, dáng vẻ tự tin, ưu nhã.

Kiếp trước, cô còn chưa có cơ hội gặp vị lão đại này.

Năm nay, Khương Hằng Sơn mới 32 tuổi.

“Cô Diệp, chào cô.” Đối mặt với cô trợ lý bé nhỏ như Diệp Kiều, Khương Hằng Sơn vẫn khiêm tốn bắt tay cô, nụ cười hiền hậu, không có chút giả dối.

Chào hỏi một chút, Diệp Kiều đề nghị, hai nhóm người liền đi tới căn phòng họp trên tầng 2 nói chuyên bán đất.

*

“Cậu, lời cậu nói lúc trước, cậu có giữ lời không?” Diệp Kiều nhẹ tay kéo Đỗ Quân lại ngoài cửa phòng họp, nhỏ giọng hỏi.

“Đương nhiên. Nhóc con, rốt cuộc làm sao cháu đoán được tên nhà quê đó đi giày thể thao?” Đỗ Quân tức giân hỏi.

Diệp Kiều tươi cười, “Chờ họp xong sẽ nói cho cậu biết. Hiện giờ miếng đất này là của cháu, lát nữa, cháu nói cái gì thì sẽ là cái đó, cậu không được phản đối, nếu không, cháu sẽ nói với anh Kiêu cậu nói không giữ lời.”

Đỗ Quân khẽ cắn môi. Ở trong mắt anh ta, miếng đất đó sao có so được với Kiêu Kiêu nhà anh ta chứ!

*

Trong phòng họp, một cái bàn bầu dục dài, Đỗ Quân ngồi ở vị trí chủ tịch, Diệp Kiêu ngồi đối diện với Khương Hằng Sơn, ba người đi cùng Khương Hằng Sơn cũng ngồi xuống cạnh ông ta.

“Khương tổng, thật không dám giấu ngài, lúc ngài ở trên đường tới đây, chúng tôi nhận được thông tin của một công ty, cũng muốn mua lại miếng đất này. Bên đó trả giá cao hơn nhiều so với giá ngài đưa ra!”

“Bao nhiêu? Nói nghe thử.” Vẻ mặt lão đại vẫn tươi cười, nhìn Diệp Kiều hỏi.

“500 vạn!” Diệp Kiều tự tin nói.

Con nhóc thật sự có thể thổi giá! Không chỉ thổi giá mà còn lừa người ta. Cái gì mà 500 vạn chứ? Đỗ Quân ngồi chờ Diệp Kiêu thất bại trong lần giao dịch này. Dù sao anh ta cũng không để ý tới.

Khương Hằng Sơn vẫn tươi cười, “Cô Diệp khoa trương rồi. Là công ty nào vậy?”

“Khương tổng, là một công ty của Đài Loan, cụ thể là công ty nào thì xin thứ lỗi, bên họ yêu cầu giữ bí mật. Chuyện này, cũng cho chúng tôi thấy giá trị của miếng đất này, cho nên, với 120 vạn, chúng tôi không thể bán miếng đất này cho ngài. Thật xin lỗi.” Diệp Kiều đời trước đã lăn lộn trong giới kinh doanh nhiều năm, cho dù là khí chất hay cách nói chuyện đều không thể bắt bẻ.

Ngay cả kẻ vô tâm vô phế như Đỗ Quân cũng nhận ra điều này.

Con nhóc này mới chỉ 18 tuổi, học sinh cấp III a!

Bình Luận (0)
Comment