Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 85 - Chương 85:

Chương 85:

Khương Hằng Sơn cũng không cảm thấy Diệp Kiều lừa mình. Đúng là gần đây đột nhiên có một công ty có thế lực đang đứng ra thu mua đất ở các đô thị loại hai loại ba. Mà ông ta thu mua miếng đất này cũng là vì muốn hùn vốn với một công ty Đài Loan, định xây dựng một tòa bất động sản kết hợp trung tâm thương mại, tận dụng hình thức buôn bán quốc tế.

Ông ta cẩn thận quan sát đánh giá người đang ngồi đàm phán đối diện ông ta. Vẻ ngoài thì đúng là một cô gái trẻ tuổi, dáng vẻ còn chưa thành niên, sau đó lại nhìn về phía Đỗ Quân đang ngồi ở vị trí chủ tịch.

“Đổ tổng, đây cũng là ý của ngài sao?” Khương Hằng Sơn không tin rằng đây là ý của Đỗ Quân. Nếu không trước đó sẽ không ra giá 120 vạn.

Diệp Kiều đá vào chân Đỗ Quân dưới gầm bàn.

“Đương nhiên. Diệp Kiều là trợ lý của tôi, những gì cô ấy nói cũng là ý nghĩ của tôi.” Đỗ Quân vội vàng khẳng định.

“Tôi mang theo thành ý, tự mình bay từ thành phố J tới đây, Đỗ tổng, ngài cảm thấy, hiện giờ miếng đất này có thể bán với giá bao nhiêu?” Khương Hằng Sơn nhìn Đỗ Quân hỏi.

Đỗ Quân đang định nói 500 vạn thì Diệp Kiều đã giành nói trước, “Vô giá.”

Cô nói năng có khí phách, nhìn thẳng vào Khương Hằng Sơn.

“Khương tổng, thành phố N này tuy là thành phố loại 2 nhưng lại có giá trị đầu tư như thế nào, tôi không cần phải nói nhiều với ngài nữa đúng không? Nhất định trước đó ngài đã khảo sát. Cố đô của 6 triều đại, từ xưa đến nay đều có sự phát triển của một tỉnh thành sầm uất. Mà Đỗ gia chúng tôi có được miếng đất này, có thể nói là ở trung tâm thành phố, xung quanh đã có quy hoạch rõ ràng. Nếu ở đây đầu tư xây dựng một tòa cao ốc hiện đại kết hợp với trung tâm thương mại thì đúng là lợi thế vô cùng, đủ hấp dẫn rất nhiều công ty, nhà tư bản để mắt. Đến lúc đó, miếng đất này của nhà chúng tôi, đúng là tấc đất tấc vàng a!” Diệp Kiều đứng dậy, đi tới cửa sổ lớn, nhìn miếng đất cao giọng nói.

Đây đúng là ý tưởng trong lòng của Khương Hằng Sơn, không ngờ một cô gái nhỏ nói ra, khiến ông ta kinh ngạc.

“Đương nhiên, đất nếu không có sự vận động thì sẽ không chứng minh được giá trị của mình. Nếu chỉ đặt nó ở đấy thì chỉ là miếng đất mà thôi. Khương tổng, chi bằng chúng ta cùng hợp tác. Đỗ gia chúng tôi dùng miếng đất làm vốn góp, ngài thấy thế nào?” Diệp Kiều tự tin nói, hai mắt nhìn thẳng vào lão đại ngành bất động sản đang ngồi yên trên ghế.

Cô vô cùng kính trọng người lão đại này.

Một người từ vùng nông thôn lạc hậu, dạt xuống phía Nam buôn bán, năm 32 tuổi đã kiếm được hũ vàng đầu tiên cho mình. Hiện giờ, kinh doanh địa ốc mới chỉ bắt đầu nhưng ông ta đã nhạy bén ngửi thấy mùi tiền ở ngành kinh doanh này. Nếu không đã không mang theo toàn bộ tiền bạc của mình, bắt đầu thu mua đất.

Cô nhớ rõ, kiếp trước, tức là 2 năm sau, miếng đất này đã là trung tâm thương mại quốc tế Kim Đức, kết hợp giữa trung tâm thương mại với bất động sản cao cấp, cũng trở thành dấu ấn kiến trúc độc đáo của thành phố N này. Đó là kiệt tác của người đàn ông nhìn thì giản dị hồn hậu, nói tiếng phổ thông còn không chuẩn, thậm chí đối mặt với gái xinh còn có chút lắp bắp này.

Kiếp trước, cô cũng không biết, miếng đất này là của Đỗ gia.

Khương Hằng Sơn nghe xong thì ngây cả người. Cô gái này thật sự không đơn giản.

Tay không bắt sói chính là như vậy.

Đáng lý, tay không bắt sói phải là ông ta mới đúng chứ. 120 vạn mua một miếng đất quý giá như vậy, đúng là ra đường nhặt được đất mà.

“Các người muốn có bao nhiêu cổ phần?” Khương Hằng Sơn trầm giọng hỏi, dáng vẻ không còn bình tĩnh như trước.

Diệp Kiều dựng 4 ngón tay lên, “40%!”

Khương Hằng Sơn lập tức đứng lên, chuyện làm ăn này không thể bàn tiếp. Coi như hôm nay ông ta gặp phải một kẻ lợi hại.

“Khương tổng, mong ngài khi trở về thì suy xét cẩn thận. Rốt cuộc, miếng đất này, Đỗ gia muốn khai thác sẽ có không ít công ty nhìn tới, đến lúc đó, ngài một ly cũng không được chia phần. Số cổ phần tôi nói với ngài có thể giảm xuống một chút, nếu ngài có thành ý thì cứ thương nghị với các thành viên trong công ty xem xem bao nhiêu % là thích hợp. Chúng tôi chờ điện thoại của ngài.” Diệp Kiều tự tin nói.

Tiễn xong khách, trong phòng hội nghị chỉ còn 2 người.

“Nhóc con, mau nói cho cậu biết, sao cháu biết được đồ nhà quê đó sẽ đi giày thể thao?” Đỗ Quân chỉ quan tâm tới chuyện đánh cược, không hề quan tâm đến miếng đất này.

Bình Luận (0)
Comment