Phá gia chi tử chính là phá gia chi tử.
Chuyện hợp tác cô đề xuất với Khương Hằng Sơn, Đỗ Quân không hề để ý tới mà chỉ chú ý tới chuyện giày.
Cậu nhỏ vô tích sự này, chắc chắn cả đời này không thể kinh doanh buôn bán, cả đời này chỉ có thể mong đừng tán gia bại sản. Kiếp trước nếu không phải cô liều mạng kinh doanh, ông ngoại cũng không tặng cô 2 miếng đất, nhưng mà, lại không hề mất trong tay cô.
“Cậu, ở đây chỉ còn 2 người, cháu sẽ không gạt cậu, nhưng mà, cậu phải giữ bí mật giúp cháu.” Diệp Kiều tỏ vẻ thần bí, ghé sát bên tai Đỗ Quân nhỏ giọng nói.
“Mau nói, mau nói!” Đỗ Quân thua cuộc, gấp đến độ chỉ muốn được giải đáp thật nhanh.
“Cậu, kỳ thực, cháu là phù thủy.” Diệp Kiều nhỏ giọng nói.
Phù thủy?!
“Con nhóc chết tiệt này, coi cậu cháu là 250 (đồ ngốc) à?!”
Cậu còn không phải kẻ ngốc sao?
“Biết rằng cậu sẽ không tin. Vậy cậu nói xem, trước đây cháu chưa từng gặp Khương tổng, sao cháu có thể biết ông ta đi giày thể thao, nhãn hiệu nào, màu sắc ra sao, đúng không?!” Diệp Kiều trừng mắt nói với Đỗ Quân.
Kỳ thực, kiếp trước, cô đã từng đọc qua bài phỏng vấn Khương Hằng Sơn. Trả lời phỏng vấn, ông ta nói, mỗi lần đi ký hợp đồng ông ta nhất định phải đi đôi giày thể thao mà vợ mua cho. Đôi giày thể thao đó mang tới cho ông ta vận may cùng cảm giác kiên trì. Khương Hằng Sơn xuất thân nông dân, vợ là du học sinh về nước, thành công của ông ta có không ít sự hỗ trợ cùng động viên của người vợ này.
Trong TV còn có chiếu qua hình ảnh đôi giày thể thao màu trắng đen đó, đi rất nhiều năm, nhưng hôm nay nhìn rất mới.
Đỗ Quân bị trêu tới ớ cả người.
“Cậu, cậu xác định miếng đất này cậu có quyền quyết định sao?” Không muốn cãi cọ với kẻ chỉ biết ăn chơi này, cô chỉ quan tâm tới miếng đất.
“Đương nhiên. Đó là tài sản mà lão gia tử trước khi mất phân chia cho cậu. Khách sạn này cũng vậy.” Đỗ Quân cao giọng nói. “Nhưng mà cậu không tin cháu là phù thủy!”
“….”
Đỗ lão thái gia nếu biết cái tên này chỉ biết phá của như vậy nhất định sẽ đập vỡ quan tài mà chui lên.
“Cậu hỏi một chút, nếu trả lời đúng, cậu sẽ tin.” Đỗ Quân đứng dậy nói, anh ta thật sự không tin con nhóc này là phù thủy.
“Cháu thử nói xem, đứa cháu đầu tiên của nhà ta là trai hay gái.” Lúc chiều, chị dâu cả mới đắc ý cười trong điện thoại báo với anh ta, nhà họ Đỗ sắp có cháu gái, khẳng định 100% là con gái. Hôm nay mới đi siêu âm.
Còn bảo anh ta cuối tuần này phải cẩn thận, nếu lão Phật gia có hỏi tới, anh cả đã có cháu mà anh ta còn chưa có người yêu, lão Phật gia đã nóng lòng lắm rồi.
Anh ta mới 24 tuổi chứ mấy.
Diệp Kiều nhắm hai mắt, cúi đầu, miệng lẩm bẩm, “Cái thai nhà anh cả là nữ, một bé gái có hai mắt to, mắt hai mí, tóc xoăn tự nhiên.”
Tuy rằng kiếp trước cô tiếp xúc với người nhà họ Đỗ không nhiều nhưng cô vẫn nhớ rõ mỗi người ở nhà này. Ngày cô với Lục Bắc Kiêu kết hôn, cô nhóc đó cũng tới, là một cô nhóc xinh xắn trắng trẻo, tóc nâu quăn tự nhiên, giống hệt cô búp bê xinh xắn. Lúc đó, Đỗ gia đang phát triển, cô gái đó được nuông chiều vô cùng.
Trời ạ.
Thật kỳ lạ.
Con nhóc này không thể nào biết được đáp án được. Không phải nói đã gọi điện cho chị dâu cả chứ?
Vẻ mặt Đỗ Quân khiếp sợ.
“Nhóc con, cháu đoán được? Thật sự là con gái sao?”
“Nếu cậu không tin thì chúng ta mời chị dâu đi bệnh viện kiểm tra.”
“Hôm nay mới kiểm tra rồi.” Đỗ Quân trả lời, sau đó không thể không phục Diệp Kiều.
“Là con gái chứ? Nếu không đúng, cho cậu băm đầu cháu.”
May mắn, cái tên lông bông này hỏi đúng vấn đề cô biết. Đúng là trời cũng giúp cô mà. Diệp Kiều đắc ý.
“Đúng là con gái!” Đỗ Quân nói với vẻ không tình nguyện. Chẳng lẽ con nhóc này thật sự có phép tiên tri, nếu không sao có thể đoán chuẩn như vậy chứ?
“Cậu, phục chứ? Sau này đều phải nghe theo cháu. Cậu là cậu của anh Kiêu, cũng là cậu của cháu, cháu sẽ không hại cậu, sẽ giúp đỡ cậu. Tuy rằng anh Kiêu có chút ghét bỏ cậu, nhưng mà, anh ấy cũng quan tâm tới cậu, đánh là thân mắng là yêu, đúng không?” Diệp Kiêu tiếp tục dùng chiến thuật tâm lý, đem tất cả năng lực ra thu phục tên lông bông ngồi trên đống vàng này.