Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 87 - Chương 87:

Chương 87:

Kỳ thực, cô rất thích cái ông cậu lông bông này, coi tiền tài là vật ngoài thân, không có tâm cơ, tâm tư đơn giản giống như một đứa trẻ.

Người trên thế gian này, có bao nhiêu người có thể tùy hứng giống như anh ta chứ.

Cậu nhỏ, đời này cậu cứ tiếp tục tùy hứng đi. Núi vàng núi bạc của cậu, cháu sẽ giúp cậu xử lý.

Câu nói của Diệp Kiều như chạm tới trái tim của Đỗ Quân. Anh ta luôn cho rằng Kiêu Kiêu đánh anh mắng anh là bởi thương, yêu. Kiêu Kiêu cũng thích con nhóc này như vậy, anh ta cũng cảm thấy cô tốt, chẳng phải là yêu ai yêu cả đường đi lối về sao?! Cô nhóc này cũng là thật tâm.

“Được. Sau này cậu sẽ nghe lời cháu.” Đỗ Quân sảng khoái nói.

Diệp Kiều cong môi, “Cậu nhỏ, miếng đất này tuy rằng cậu thua cho cháu, nhưng mà, cháu cũng không phải loại người tham lam, như vậy đi, miếng đất này cháu với cậu mỗi người một nửa. Nếu Khương tổng đồng ý với điều kiện của chúng ta, thì số cổ phần ông ta chia cho chúng ta sẽ chia đôi, mỗi người một nửa!”

Con nhóc này, thật biết ý a.

“Miếng đất này thật sự đáng giá như vậy?” Đỗ Quân rốt cuộc cũng chú ý tới miếng đất.

“Hứ, cậu nhỏ, cậu cứ chờ xem, 10 năm nữa, đảm bảo với cậu sẽ là ông chủ lớn, không biết nghèo là gì.”

“Ha ha… Cậu hiện giờ cũng là ông chủ, không biết nghèo là gì.”

“….” Diệp Kiều vô ngữ, thở dài một cái trong lòng.

“Để cháu tính cho cậu xem. Khách sạn này của cậu dù có kín phòng cũng chỉ được 500, trừ các chi phí thì căn bản không còn đồng nào. Cậu, hiện giờ cậu là miệng ăn núi lở đó, hiểu chưa?” Diệp Kiều tức giận nói.

“Cậu có thể làm sao chứ? Cậu cũng tuyệt vọng lắm chứ!” Đỗ Quân cau mày.

“Cậu nhỏ, đừng tuyệt vọng, cháu chính là hy vọng của cậu. Cháu có cách khiến khách sạn nhà ta cải tử hồi sinh!” Diệp Kiều khẳng định. Cô đi tới bên cửa sổ, nhìn miếng đất vẫn có mấy căn nhà cũ tồi tàn đối diện. Cô tin chắc, Khương Hằng Sơn sẽ mau chóng liên lạc lại.

40% cổ phần là quá cao, nhưng cô cố ý đưa ra giá đó sau đó cò kè mặc cả, cho dù bọn họ đồng ý 20% thì cô đã có lời rồi.

Trong khu vực kinh doanh sầm uất, còn sợ khách sạn này không có khách sao? Đến lúc đó, sẽ có nhiều nhà đầu tư tìm tới.

May mắn, cô ngăn cản được tên phá gia chi tử này, nếu không, chẳng bao lâu nữa, anh ta cũng sẽ bán rẻ cái khách sạn này. Đến lúc đó thì hết đường cứu nổi.

*

Lục Bắc Kiêu lái xe tới văn phòng bộ tư lệnh thì nhận được tin nhắn của Diệp Kiều.

“Anh Kiêu, em vẫn còn ở thành phố N, đừng lo lắng. Moah moah.”

Anh đã về thành phố J này được 3 ngày, cô vẫn còn ở đó để làm gì? Nhưng rồi, nhìn thấy mấy chữ cuối cùng, khóe môi anh cong lên, trong mắt toàn ánh cười.

Trong văn phòng lúc này không có một ai. Cảnh vệ nói, thủ trưởng đang họp.

Lục Bắc Kiêu nhấc điện thoại trên bàn làm việc gọi điện cho Đỗ Quân.

“Là tôi, bảo Kiều Kiều nhận điện thoại.” Anh chán ghét không muốn nói chuyện với ông cậu lông bông của mình, trực tiếp ra lệnh trên điện thoại.

“Kiêu Kiêu, là cháu a!” Đỗ Quân kích động vô cùng. Lúc này, anh ta đang trong bộ tây trang phẳng phiu, đứng ở phòng họp trên tầng cao nhất của khách sạn, quan sát thành phố N.

Diệp Kiều nghe được lời anh ta nói thì lập tức chạy lại.

Hôm nay cô mặc một bộ quần áo công sở, đi giày cao gót, trang điểm nhẹ. Rốt cuộc, Khương Hằng Sơn đã hẹn hôm nay tới.

Chiếc điện thoại di động trong tay Đỗ Quân lúc này đã nằm trong tay Diệp Kiều. Cô đi tới một góc không có người.

“Anh Kiêu, là em. Nhanh như vậy đã trả lời rồi? Không có huấn luyện sao?” Cô nhìn hình ảnh của mình phản chiếu trên cửa sổ sát sàn của phòng họp, dáng vẻ chững trạc hơn rất nhiều.

“Vừa tiện bị cha chồng tương lai của em gọi tới văn phòng.” Anh ngồi xuống chiếc ghế của tư lệnh Lục, đôi chân dài gác lên bàn, miệng ngậm thuốc lá.

“Lại hút thuốc!” Cô nghe tiếng bật lửa nên hỏi thẳng.

“Thì sao? Em không để cho anh hôn. Ngoan. Hôn anh Kiêu một cái.” Cuối cùng vẫn nhớ trọng điểm, Lục Bắc Kiêu cười tà mị, trong đầu thì toàn là hình ảnh trắng nõn mê người của cô…

Bình Luận (0)
Comment