Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 88 - Chương 88:

Chương 88:

“Ba!” Diệp Kiều cầm cái điện thoại gõ vào tường gạch một cái, phát ra một âm thanh lớn.

“Hôn cái gì mà hôn. Muốn hôn thì anh đừng có hút thuốc, thật thiếu đánh mà. Em không muốn bạn trai của em, tuổi còn trẻ mà đã hỏng phổi.” Hiện giờ anh đang trong chương trình huấn luyện, sẽ rất bận, không có thời gian mà hút thuốc. Ấn tượng sâu nhất chính là, hai ba năm cuối cùng của kiếp trước, quan hệ của hai người náo loạn như nước với lửa.

Lúc ấy, mỗi lần anh về tới nhà, đều hun cho cả nhà mịt mù khói thuốc.

Người đàn ông, ngồi trong căn phòng không bật đèn, đốt thuốc liên tục.

Cô vẫn nhớ rõ hình ảnh như vậy.

Anh u buồn như vậy cũng là vì cô. Yêu mà không được yêu.

“Không sao. Bạn trai em phổi rất tốt, hôn em nửa tiếng cũng không có vấn đề gì.” Nghe được giọng nói mềm mại của Kiều Kiều, anh không nhịn được mà giở giọng trêu ghẹo. Thật sự muốn mỗi ngày được ở bên cạnh cô, muốn hôn được hôn, muốn sờ thì lập tức bắt lại… sờ.

Cho anh chơi 10 ngày 10 đêm cũng không vấn đề gì.

“A, vậy thì lần sau thử xem.” Diệp Kiều không chút e lệ.

“Nhóc con, em nhớ kỹ cho anh. Đến lúc đó đừng có đổi ý!”

Hai người cứ thế nói chuyện với nhau.

Lục Bắc Kiêu nói chuyện với cô, trêu ghẹo nhau, thậm chí còn phải đứng lên nới lỏng quần. Cuối cùng cũng đành nói sang chuyện khác, hỏi cô vì sao vẫn ở thành phố N. Cô liền trả lời là ở thành phố N giúp Đỗ Quân làm chút chuyện buôn bán, bảo anh đừng lo lắng cho cô.

“Anh Kiêu, em có việc rồi, tạm như vậy đã, yêu anh, moah moah!” Tiếng Khương Hằng Sơn cho thấy ông ta đang tới nên Diệp Kiều vội nói với Lục Bắc Kiêu dừng máy, trước khi dừng còn hôn vào điện thoại một cái, không chờ anh trả lời đã tắt luôn.

“Nhóc con!” Nghe cô nói, Lục Bắc Kiêu khẽ cắn môi.

“Ngài Lục, ngài ở trong góc tường nghe lén làm gì?” Sau đó, Lục Bắc Kiêu nhìn ra phía cửa sổ trầm giọng. Anh đã sớm phát hiện ra ở đó có bóng người, nhưng không vạch trần.

Ông Lục trong bộ quân phục ngắn tay, nghiêm mặt đi vào, trừng mắt với con trai đang ngồi trên ghế tư lệnh, không quy không củ Lục Bắc Kiêu, “Lão tử ta cần trốn ở góc tường nghe trộm con sao? Nghiêm.”

Lục Bắc Kiêu lúc này mới đứng nghiêm, nhìn ông Lục làm động tác chào.

Tư lệnh Lục tháo mũ xuống, treo lên giá áo, đi tới bên bàn nước rót nước hỏi, “Nhóc con, yêu đương rồi? Con gái nhà nào?”

Lúc này, Lục Bắc Kiêu đã đi tới bên cạnh sô pha, bật quạt bàn trả lời, “Thế mà còn bảo không trốn góc tường nghe trộm!” Anh tỏ vẻ rất coi thường đồng chí Lục.

“Hứ, cái thằng ranh hỗn láo!” Tư lệnh Lục mắng mỏ, nhưng giọng điệu sủng ái, nuông chiều, còn ném cho anh điếu thuốc.

“Vợ không cho hút!” Lục Bắc Kiêu cũng không giấu, ở trước mặt cha còn rải cẩu lương, “Con gái nhà họ Diệp. Cô nào thì cha đừng hỏi, cũng đừng nói cho bà Đỗ, đừng dọa vợ con chạy mất. Cô ấy còn nhỏ.”

Cách nói chuyện, đầy vẻ yêu chiều.

Là một tư lệnh trầm ổn giống như ông Lục mà còn cảm thấy sợ ngây người.

Cô con gái nào nhà họ Diệp mà có bản lĩnh tới vậy. Thế mà thu phục được tên Hỗn Thế Ma Vương nhà ông thành một kẻ ngoan ngoãn dễ bảo vậy?!

“Được. Ba con không phải là một kẻ hay đưa chuyện, hứa sẽ giữ bí mật cho con. Nhưng mà, Lục Bắc Kiêu. Những lời nói không đứng đắn con nói lúc trước, đừng có vì cảm xúc mà làm tới, sau đó lại không chịu trách nhiệm với con nhà người ta. Cũng đừng để người đời gièm pha. Con nên nhớ, con là quân nhân.” Tư lệnh Lục nghiêm túc nói.

Hai nhà Lục Diệp đều là gia đình quân nhân, không thể chấp nhận những lời gièm pha.

Lời ông nói, Lục Bắc Kiêu hiểu.

“Nếu không phải luật pháp không cho phép, con đã cưới cô ấy!” Anh nghiêm túc nói.

“….” Tư lệnh Lục.

Thằng nhóc này đúng là nghiêm túc rồi. Lúc trước ông còn sợ rằng con trai không thích phụ nữ, lúc này thì hay rồi…

Nhưng mà, chuyện này tùy anh. Yêu hoặc không yêu, đều là đúng mực.

“Đồng chí Lục, đồng chí gọi con tới có chuyện gì?” Nhìn ba mình vẫn đang sững sờ, Lục Bắc Kiêu trầm giọng hỏi. Kỳ thực, anh cũng đã đoán được đại khái.

Bình Luận (0)
Comment