Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 89 - Chương 89:

Chương 89:

Tư lệnh Lục đặt ly trà xuống, nhìn vào cậu con trai đang ngồi trên sô pha trước mặt, vẻ mặt nghiêm túc hỏi, “Tìm con tới để nói chuyện đi học ở trường Hunter. Lục Bắc Kiêu, đó không phải chuyện đùa giỡn.”

Trường Hunter ở Venezuela là trường nổi tiếng trong giới quân đội, là trung tâm huấn luyện bộ đội đặc chủng cao cấp, có tỷ lệ đào thải tới 80%, còn có không ít trường hợp tử vong. Đó là nơi mà không ít lính đặc chủng trên toàn thế giới đều muốn tới học, cũng là chốn luyện ngục trên trần gian.

“Báo cáo thủ trưởng, tôi không nói chơi!” Lục Bắc Kiêu đứng dậy, đi tới bàn làm việc phía đối diện, nghiêm túc nói.

Tính cách của con trai như thế nào, tư lệnh Lục hiểu rõ. Đàn ông của Lục gia, đều là càng đánh càng hăng, vĩnh viễn không chịu lùi bước.

Lục Chấn Thăng cũng không khuyên can Lục Bắc Kiêu nữa. Hơn nữa, ông ta cũng có niềm tin với Lục Bắc Kiêu, cũng có tin tưởng vào sự huấn luyện của đại đội lính đặc chủng của ông.

Lục Chấn Thăng đứng dậy, nghiêm túc nói, “Đồng chí Lục Bắc Kiêu, tôi chúc đồng chí thành công. Trong thời gian này, chịu khó dành chút thời gian học tiếng Tây Ban Nha, dừng để tới đó rồi tiếng không thông thạo, bị đám trẻ con ở đó chê cười.”

Lục Bắc Kiêu không trả lời, chỉ đứng nghiêm nhận lệnh.

“Đồng chí Lục, ngày 8 tháng 1 sắp tới rồi, ngài còn không nên chỉ quan tâm đến chuyện sắp kỷ niệm thêm tuổi của quân đội mà không quan tâm tới chuyện chung thân đại sự của sỹ quan cấp dưới.” Không khí giữa hai cha con dịu xuống, Lục Bắc Kiêu không quên “quan tâm” tới Lão Thái.

“Con nói tới Trung đội trưởng Thái? Đúng là lâu rồi không có bố trí hoạt động xã hội trong doanh trại, để ba bảo chính ủy bố trí.” Lão Lục nghiêm túc nói.

Lục Bắc Kiêu gật đầu.

Ra khỏi văn phòng tư lệnh, nghĩ tới Lão Thái suốt ngày giả vờ ít nói ít cười liền cảm thấy không thoải mái. Anh bước lên xe, ngênh ngang lái ra khỏi doanh trại.

*

Trong phòng họp, hai bên phân định ngồi xuống.

Đỗ Quân vẫn ngồi ở phía ghế chủ tịch, vẫn giữ cái dáng vẻ đầu tóc bóng mượt như Châu Nhuận Phát, tóc chải ngược ra sau, trên người mặc một bộ vest màu ghi xám, dáng vé bá đạo tổng tài. Anh ta ra cái vẻ vì không thoải mái nên để Diệp Kiều đại diện, toàn quyền thay anh ta đàm phán.

“Khương tổng, 30%, thật sự không thể nhượng bộ nữa.”

Mới rồi, Khương Hằng Sơn đưa ra cái mức 20% cổ phần. Diệp Kiều yêu cầu 35%, đối phương không đồng ý, hiện giờ đã áp tới mức 30%.

“25%” Khương Hằng Sơn trầm giọng nói chắc nịch. Quả thực, ông ta bị con nhóc này ép tới bực bội.

Hai ngày này, ông ta đã cho người điều tra, hóa ra vẫn là một cô nhóc học sinh cấp 3.

“25% là nhượng bộ cuối cùng của tôi.” Khương Hằng Sơn kéo thấp cà vạt xuống nói. Lần này là lần đầu tiên ông ta nếm mùi thất bại.

Diệp Kiều đã sớm vui mùng trong lòng, 25% đã cao hơn so với mức mong đợi của cô. Tuy nhiên, bề ngoài cô vẫn giữ cái vẻ mệt mỏi, e dè, “Đổ tổng, ngài có ý kiến gì không?”

“Tôi phản đối. Tôi thực không thích con số 25 này.” Bị Diệp Kiều chỉ đạo chỉ được lắc hay gật đầu, Đỗ Quân đột nhiên lớn tiếng nói.

“….” Diệp Kiều.

Khương Hằng Sơn nhún vai nhìn anh ta, “Đỗ tổng, ngài cảm thấy ít hay nhiều?”

Diệp Kiều lập tức đá vào chân Đỗ Quân, sợ rằng cái tên phá gia chi tử này bảo thấp xuống.

“Vậy thì 2… 6 đi. Có chút lộc!” Đỗ Quân ngập ngừng nói, có chút sợ khiến trái tim Diệp Kiều suýt nhảy khỏi lồng ngực. Cuối cùng, anh ta cũng nói ra số 6. Cô thở phào trong lòng, ây da, may cũng không đến nỗi quá ngốc.

“Khương tổng, chúng ta làm ăn buôn bán đều muốn kiếm tiền, ngài cho chúng tôi thêm 1% đi.” Diệp Kiều cười nói.

Khương Hằng Sơn vốn đang buồn bực, nhưng bị cái vẻ này của Diệp Kiều làm cho bật cười, “Phục các người thật. Cò kè mặc cả không khác gì mua đồ ăn ở chợ.”

Diệp Kiều thấy căng thẳng trong lòng. Chẳng lẽ lão đại này không muốn đàm phán nữa.

“Đây là lần đầu tiên tôi thua trên bàn đàm phán. Hơn nữa lại thua một cô nhóc!” Khương Hằng Sơn đứng dậy, đưa tay cho Diệp Kiều, Diệp Kiều vội vàng đứng lên nắm lấy.

Chưa kịp nói gì thì thấy Khương Hằng Sơn cười ha hả nói, “Hợp tác vui vẻ.”

Vậy là được 26%.

Diệp Kiều vừa sợ bóng sợ gió lập tức lấy lại tinh thần, lập tức cúi đầu khom lưng, “Khương tổng, hợp tác vui vẻ.”

Bình Luận (0)
Comment