Quách Mỹ Anh cũng đã biết mấy chuyện bê bối của Thẩm Hi Xuyên, cô ta lạnh lùng hừ trong điện thoại: “Xuyên à, cậu còn thật sự coi mình là ai? Cậu là cái gì? Cậu hả, chẳng qua chỉ là đồ chơi của chúng tôi! Cậu vẫn là cầu hắn tha cho cậu cái mạng quèn này đi, còn muốn sau này được bao dưỡng tiếp là chuyện không thể nào rồi…”
Thẩm Hi Xuyên nghe Quách Mỹ Anh nói vậy, lòng cũng lạnh đi: “Chị Anh! Em cũng là bị người ta ép buộc đó! Trong trại tạm giam, mấy người đó, em nào dám phản kháng họ…em…”
“Cậu giải thích với tôi thì có tác dụng gì chứ?! Giờ cậu chỉ là đồ bị bỏ rơi!” Quách Mỹ Anh vô tình nói, lạnh lùng cúp điện thoại.
Chiếc Rolls Royce chạy về khu núi hướng tây bắc, thần không biết quỷ không hay bất giác đổi xe ở giữa đường, đến mức người của Diệp Kiều cũng mất tích theo, cũng không biết Thẩm Hi Xuyên đã đi đâu.
Đêm lạnh, mùng 19 tháng 8 âm lịch.
Mùi hương kỳ dị Thẩm Hi Xuyên chán ghét kia phiêu dạt trong không khí, hai mắt của cậu ta bị bịt kín, hai tay bị trói lại sau lưng, bị người ta đẩy đi trong đêm tối.
“Anh Mặc! Dẫn người đến rồi!” Người đàn ông mặc tây trang, đi đến trước một đình viện phong cách trung hoa, cúi người nói.
Dưới ánh trăng, trong vườn hoa có hình dạng thái cực bát quái trước nhà, mặt tượng trưng cho âm trồng đầy hoa bỉ ngạn, còn được gọi là Mạn Châu Sa Hoa, người đàn ông thân hình cao lớn đang đứng trong bụi hoa, hắn mặc sơ mi trắng, áo đuôi én đen, cầm một cành hoa bỉ ngạn màu đỏ không có lá rất dài trong tay phải, đang cúi đầu xuống ngửi.
Thẩm Hi Xuyên bị đưa đến cửa hình cung tròn, nghe thấy giọng nói của hắn, hai đầu gối cậu ta mềm nhũn, vội vàng quỳ xuống: “Anh Mặc! Tha mạng! Đều là Diệp Kiều hại em! Em có nỗi khổ không thể nói!”
Cậu ta biết rõ, bị anh Mặc biết được cơ thể mình bị vấy bẩn rồi thì còn không biết kết cục gì đang chờ cậu ta!
“Diệp Kiều…” Người đàn ông thấp giọng lẩm bẩm cái tên này: “Cậu biết rõ mình bẩn rồi, còn đến làm tôi buồn nôn?!”
Ngón tay thon dài xinh đẹp, mạnh mẽ bóp nát đóa hoa!
“Mang cậu ta, quăng vào chuồng sói sau nhà, cho sói ăn đi!” Giọng nói của hắn như ma quỷ, lên tiếng dặn dò xong, Thẩm Hi Xuyên lập tức bị người kéo đi ra sau nhà…
“Diệp Kiều…” Hắn lại ngắt một đóa hoa, trong miệng nhắc đi nhắc lại cái tên ấy.
Không đến một lát sau, từ sau nhà truyền đến tiếng gào của sói đói và tiếng hét thảm của Thẩm Hi Xuyên…
Ngày hôm sau
Mặt trời chiếu sáng vườn hoa hình bát quái, mặt thuộc về phần dương, bày đầy những cây bonsai theo các hình dáng khác nhau, người đàn ông mặc một thân trường bào kiểu dáng cổ phục từ trong nhà chính đi ra, quạt giấy trong tay phải quạt nhẹ ở giữa eo, tay trái cầm một cây kéo làm vườn, đi đến bên mấy cây bonsai, cắt tỉa chỉnh sửa.
“Tiếng hét thảm ở đâu đến?”
Người ở mặc trường bào tiến lên trước: “Ông Mặc, một người con trai bị nhốt trong chuồng sói sau nhà, sắp bị cắn chết rồi.”
“Tên Mặc Thiển này lại đi hại người, thả người đó ra.” Mặc Thâm thẳng người dậy, trầm giọng phân phó.
“Vâng ông Mặc, có cứu không?” Người ở nhiều lời hỏi.
“Tất nhiên phải cứu rồi, không cứu lại gây phiền cho tôi.” Mặc Thâm quát, trong vô thức liếc nhìn mấy cành Mạn Châu Sa Hoa đỏ rực dưới ánh nắng mặt trời với ánh mắt chán ghét: “Tiểu tử Mặc Thiển này càng ngày càng dã tính.”
Mặc Thâm mắng mỏ, nói xong lại tiếp tục cúi người cắt tỉa bonsai.
“Giám đốc Kiều, đã tra được rồi, chứng minh nhân dân của người tên Trịnh Dũng này là giả.” Trợ lí nam đi vào, báo cáo với Diệp Kiều đang gấp gáp liên lạc với nhà đầu tư.
Cô biết, kim chủ nam đứng sau Thẩm Hi Xuyên sẽ không dễ dàng lộ diện như vậy.
“Tiếp tục để mắt đến mấy người Quách Mỹ Anh, Bạch Đống, chắc chắn họ cùng một giuộc với người đàn ông này.” Cô bình tĩnh nói.