“Kiều Kiều, có đối tác Quách Mỹ Anh kháng nghị, hiện tại Hoa Nguyên không giúp được công ty con, con vẫn là bán hết 10 phần trăm cổ phần Hoa Nguyên đi, giải quyết vấn đề khẩn cấp. Bà ngoại không muốn nhìn thấy tâm huyết bao nhiêu năm nay của con và anh con tan thành tro bụi.” Bà cụ Kiều kéo tay Diệp Kiều, tình ý sâu xa nói.
Diệp Kiều vẫn im lặng, bĩnh tĩnh như trước.
“Bà ngoại ơi, bà vẫn chưa nhìn ra con ngựa xuất ra lần này sao, người đứng sau muốn đối phó chúng ta. Nếu con bán 10 phần trăm cổ phần đi rồi, bảo toàn công ty của con, vậy Hoa Nguyên sau này phải rơi vào tay của họ Quách kia, cho dù cậu là đổng sự trưởng, giám đốc, cũng không có quyền gì cả.” Diệp Kiều thấp giọng nói.
“Kiều Kiều, không sao hết, Hoa Nguyên không thể hủy số cổ phần đã cho con ấy trong một chốc được, chính là của con rồi. Công ty của con vốn sắp lên thị trường, hơn nữa còn là một xí nghiệp vô cùng có tiền đồ, không thể cứ vậy mà sụp đổ. Hay là con để ý người ngoài giới nói thế nào, con là cháu ngoại ruột của bà ngoại, chúng ta cây ngay không sợ chết đứng.” Bà ngoại lại nói.
Diệp Kiều cười, không nói gì.
Ngày hôm sau, có tin tức nói Diệp Kiều đang bí mật rao bán 10 phần trăm cổ phần Hoa Nguyên, đã liên tiếp có người mua liên hệ với cô rồi.
“Tôi biết mà, Diệp Kiều này không cao tay đến thế. Ngoại trừ 10 phần trăm cổ phần, cô ta hết đường rồi.” Quách Mỹ Anh cầm ly rượu vang trong tay, vô cùng đắc ý nói.
Bạch Đống bên cạnh, cũng cầm ly rượu vang trong tay, anh ta và Quách Mỹ Anh cùng nhìn người đàn ông đang đứng ở trước cửa sở sát đất, thân hình cao lớn thẳng tắp, mặc một thân tây trang thủ công, đưa lưng về phía họ, cao quý ưu nhã.
“Nhóc con này, lúc trước tôi còn tưởng cô ấy sẽ có bản lĩnh gì, trên thực tế cũng là bình hoa tốt số chút thôi.” Bạch Đống nói với ngữ điệu vô cùng khinh thường.
“Còn phải nói sao. Có điều, lần này nhà chồng cô ta không giúp nổi, thua lỗ quá lớn, mẹ chồng cô ta sẽ bán tập đoàn cho cô ta bù lỗ.” Quách Mỹ Anh lại nói, người đàn ông đứng cạnh cửa sổ ngẩng đầu uống rượu, hơi nghiêng người, đứng ngược sáng, dung mạo tuấn mỹ vô song.
“Anh Mặc, lần này anh phải giúp chúng ta mua được 10 phần trăm cổ phẩn này vào tay. Nếu là như vậy, sau này Hoa Nguyên chính là của chúng ta rồi.” Quách Mỹ Anh đứng dậy, đi đến chỗ hắn.
Hắn từ trong túi ngực trái của tây trang móc ra một khăn tay lụa màu xanh ngọc, lau khóe miệng: “Chẳng phải đã dặn người đi đàm phám chuyện này rồi sao, còn cần tôi đích thân ra mặt à?”
Hắn xoay người, con ngươi màu tối xanh kia, ánh mắt lạnh lẽo.
“Chuyện nhỏ này, không cần phiền đến anh.” Quách Mỹ Anh cúi đầu, kính cẩn lễ phép nói.
“Quách Mỹ Anh, người lúc trước cô tìm cho tôi, là thứ đồ dơ bẩn gì vậy?” Hắn nói xong, giận dữ ném vỡ ly rượu vang, dọa bắp chân Quách Mỹ Anh run lẩy bẩy.
“Anh Mặc, em cam đoan, Thẩm Hi Xuyên đó trước kia vẫn luôn là người sạch sẽ. Cậu ta cũng là bị Diệp Kiều kia hại, ở trong trại tạm giam bị, bị… cậu ta cũng là bất đắc dĩ. Anh Mặc, anh, anh xử cậu ta thế nào rồi?” Quách Mỹ Anh run giọng nói, đã mấy ngày rồi không có tin tức của Thẩm Hi Xuyên.
“Thứ đồ dơ bẩn đó, chỉ xứng cho sói ăn.” Hắn chán ghét nói.
Lúc này, cửa phòng bị người gõ, Bạch Đống đi mở cửa.
“Anh Mặc, lần này không thỏa thuận được, cái giá Diệp Kiều kia đưa ra vượt qua dự kiến của chúng tôi.” Một người đàn ông xách túi công văn, tây trang giày da tiến vào.
“Ghi âm.” Hắn nói xong, người đàn ông kia lập tức mở máy ghi âm, phát nội dung đàm phán ban nãy của anh ta và Diệp Kiều bên trong.
Sau khi nghe xong ghi âm, hắn híp mắt lại, giọng nói lạnh lẽo: “Ai nói, cô gái này là bình hoa?”