“Diệp tổng, ngài có thiếu tiền thế nào cũng không thể chào cái giá trên trời như thế chứ?”
Hiện trường nghị luận sôi nổi.
Quách Mỹ Anh nhìn cảnh tượng này, trào phúng cười với Diệp Kiều, Diệp Kiều cũng đã sớm nhìn thấy cô ta, sao lại không biết Quách Mỹ Anh và Bạch Đống tới xem cô bị chê cười!
Lúc này, hiện trường đã có mấy nhà phát triển đất chuẩn bị rời đi.
Quách Mỹ Anh cũng đứng lên, vẻ mặt mang ý cười đi đến bên cạnh Diệp Kiều, dáng vẻ hòa ái dễ gần, dán ở bên tai cô, thấp giọng nói:
“Diệp Kiều, trước hết đừng nói miếng đất này của cô có đáng giá nhiều tiền vậy hay không, dù có giá trị, hôm nay, Mặc gia chúng tôi cũng sẽ không để cô làm được chuyện này! Cô xem, đã có không ít người sắp đi, cô có mất mặt không? Tiểu nha đầu, đấu với chúng tôi, cô còn rất non……”
“Bà Quách, bà dám lớn tiếng nói cho mọi người nghe chút không?” Cô thấp giọng hỏi lại, Quách Mỹ Anh dù sao cũng sĩ diện, sẽ không trào phúng cô như người đàn bà đanh đá.
Trên mặt cô ta nở nụ cười, “Diệp Kiều, lần này, thật sự không ai có thể giúp được cô đâu!”
Quách Mỹ Anh vừa dứt lời, ngoài cửa lúc này có người đàn ông đeo một cái kính râm tròn kiểu cổ, mặc tây trang, tay cầm quạt xếp tiến vào.
“Đây không phải Mặc các Mặc gia sao? Ngọn gió nào thổi ngài tới đây vậy?!” Những người tai to mặt lớn vừa muốn đi, nhìn thấy Mặc Thâm, vội vàng tiến lên tiếp đón.
Diệp Kiều nhíu mày, sao anh ta lại tới?!
“Nghe nói nơi này đang bán đất, tôi tới xem náo nhiệt!” Mặc Thâm cười nói, mở quạt xếp ra, dáng vẻ tiêu sái lỗi lạc!
Tuy không tra ra bất cứ tư liệu nào của Mặc Thiển, nhưng dùng ngón chân đầu cũng nghĩ ra, Mặc Thâm này chắc chắn là anh trai hoặc em trai của Mặc Thiển. Cô cũng từng tra, Mặc Thâm này cũng không có bất cứ người nhà nào, năm 1995 qua Thành phố J, mở Mặc các, cho đến ngày nay, đã là Phỉ Thúy Các tiếng tăm vang dội nhất Thành phố J!
Người anh em của anh ta liên thủ với tiểu nhân bà Quách tính kế Diệp Kiều cô, Mặc Thâm này sao là người tốt được?
Quách Mỹ Anh nhìn vào mắt Mặc Thâm, biểu cảm ngượng ngùng, nhìn về phía Diệp Kiều, rồi không quá tự tin nói: “Diệp Kiều, anh ta là anh em của Mặc gia, cô cho rằng, anh ta sẽ giúp cô, nhưng chắc cũng là tới chế giễu cô thôi……”
Mặc Thâm và người em Mặc Thiển của anh ta, có thể nói là như nước với lửa, có người này thì không có người kia, hai người chưa từng hợp tác, cũng không nhắc tới đối phương, ai lo phận nấy.
Mọi người thấy Mặc Thâm tới, cũng ngồi xuống, tiếp tục xem trò hay.
Đấu thầu vẫn tiếp tục.
“Diệp tổng, nghe nói miếng đất này của cô ra giá sáu trăm triệu?” Mặc Thâm gỡ mắt kính, tiện tay nhét vào trong túi trước vạt áo tây trang, nhìn về phía Diệp Kiều, cười nhạt hỏi.
“Đúng vậy! Chỉ là giá ban đầu!” Diệp Kiều nâng giọng nói.
“Được! Bây giờ tôi ra sáu trăm triệu hai ngàn vạn!” Mặc Thâm nâng giọng nói.
Anh vừa nói xong, tất cả mọi người ở đây kinh ngạc, đặc biệt là Quách Mỹ Anh và Bạch Đống! Bọn họ đều tới xem Diệp Kiều làm trò cười, chờ Diệp Kiều ăn mệt, kết quả Mặc đại gia thế mà lại muốn mua!
Anh đang cố ý đối đầu với Mặc Thiển ư?!
“Bạch Đống, ông mau gọi điện thoại cho Mặc gia, bảo anh ta ngăn cản Mặc Thâm, tôi lo lắng, Diệp Kiều hôm nay kiếm được mối tốt, hơn sáu trăm triệu, đủ để cô ta lấp được lỗ thủng lớn!” Bà Quách thấp giọng nói với Bạch Đống bên cạnh.
“Chị Anh, chị quên rồi à, hôm nay là ngày chẵn!” Bạch Đống thấp giọng nói, Mặc Thiển có tính tình thế nào, ngày chẵn âm lịch mới liên lạc được với họ.
Quách Mỹ Anh càng bực!
“Sáu trăm triệu hai ngàn vạn, còn có ai ra giá cao hơn không?” Nhân viên bán đầu giá nâng giọng hỏi.
Hiện trường yên tĩnh, vốn cho rằng sáu trăm triệu cũng không có ai mua, ai biết Mặc các Mặc gia giàu thế!
“Sáu trăm triệu hai ngàn vạn, lần một!”
“Sáu trăm triệu hai ngàn vạn, lần hai!”
Nhân viên bán đấu giá lúc này nhìn về phía Diệp Kiều, dựa theo quy tắc, chỉ có một người mua tham dự đấu giá, giá đấu này sẽ được chấp thuận