Nói cách khác, lần này bán đấu giá không có lời!
“Cũng chỉ có một mình Mặc tiên sinh tham dự đấu giá, thế này thì không tính nha!” Hiện trường có phóng viên lên tiếng nói, như là người phát ngôn của Quách Mỹ Anh.
Trái tim của Quách Mỹ Anh vốn đang lơ lửng, lúc này cũng an ổn lại, cô ta thực sự sợ Mặc đại gia hồ đồ mua khối đất kia! Thế không phải cô ta làm không công sao?!
“Đúng! Không tính! Khối đất hôm nay của Diệp tổng không bán được đâu, Diệp tổng, ngài vẫn nên đổi lối tắt khác cứu công ty đi!” Người nói chuyện là Bạch Tuyết, dáng vẻ tiểu nhân đắc chí, tóm được Diệp Kiều là nói mỉa. Cô ta không quên ngày đó Diệp Kiều làm trò cảnh cáo trước mặt cô ta và Kiều Sênh, làm hại cô ta không dám nói gì trên mạng với Kiều Sênh nữa, mà bà Quách cũng không cho cô ta nói bậy.
Mặc Thâm ngồi trên chỗ ngồi, lúc này thấp giọng sai cấp dưới bên cạnh, có ý kêu thêm người tới, làm bộ đấu giá với anh.
Anh thành tâm muốn giúp Diệp Kiều.
Nhưng trong lòng Diệp Kiều lại âm thầm nhẹ nhàng thở ra, miếng đất này bán cho ai cũng không thể bán cho họ Mặc và Quách Mỹ Anh, Bạch Đống.
“Mặc tiên sinh, cảm ơn anh đã động viên, miếng đất hôm nay không đạt được mức giá mà tôi mong muốn, cho nên ——” Diệp Kiều nhẹ giọng nói với Mặc Thâm, lời cô lại bị Mặc Thâm ra hiệu tay ngắt lời.
Đôi mắt đen như mực của Mặc Thâm khóa chặt vào cô gái nhỏ phòng bị với anh, khóe miệng anh nở nụ cười, “Diệp tổng, hôm nay tôi thành tâm muốn mua chỗ này, mức giá trong lòng cô là bao nhiêu, có thể lộ ra chút không? Tôi có thể trực tiếp mua, không cần quá trình bán đấu giá!”
!!!
Lời Mặc Thâm vừa nói, quả thực đã đánh vào mặt Bạch Tuyết, Quách Mỹ Anh!
Sắc mặt Quách Mỹ Anh trắng bệch, khóe miệng giật nhẹ. Ha, Mặc đại gia này cố ý đối đầu với em trai anh ta đó à?!
Đã sắp chốt rồi, anh ta còn khăng khăng muốn mua!
“Một tỷ!” Diệp Kiều thật sự lớn giọng, bình tĩnh, dứt khoát nói.
Cô vừa nói xong, các đại lão đang ngồi trong giới đều chấn kinh, Quách Mỹ Anh nghĩ thầm, thế này chắc Mặc đại gia không muốn nữa đâu nhỉ?
“Diệp tổng, thật đúng là trẻ người non dạ, ông chủ Mặc có lòng kéo cô một phen, cô còn không biết tốt xấu! Một tỷ, cô chờ kiếp sau bán đi!” Bạch Đống lúc này không khách sáo nói lời nhục nhã cô, cũng cố ý châm ngòi ly gián.
Nhưng ông ta không hy vọng Mặc đại gia chen thêm chân vào nữa, làm cho bọn họ không dễ hành sự!
Sắc mặt Mặc Thâm khẽ biến, trong đôi mắt đen sâu thẳm hiện lên vẻ ảm đạm, cô tình nguyện gặp cảnh nguy hiểm công ty đóng cửa, cũng không chịu bán vị trí cho anh!
“Diệp tổng muốn tôi táng gia bại sản à……” Mặc Thâm nhìn Diệp Kiều, cười nhạt nói.
"Mặc tiên sinh, anh có thể không mua." Diệp Kiều thấp giọng nói.
“Diệp Kiều thật xuẩn! Dại dột nhưng lại giúp chúng ta một phen, cái mảnh đất chỗ cô ta đừng hòng bán đi!” Quách Mỹ Anh thấp giọng trào phúng với Bạch Đống bên cạnh.
“Hội đấu giá hội kết thúc rồi sao?” Cửa phòng họp bị ai đó đẩy ra, chỉ thấy người đàn ông mặc quần jean rách, áo gió cũ nát, giữ mái tóc đen dài và râu ria lởm chởm trông lôi thôi như kẻ lưu lạc đi đến, bên cạnh anh ta còn một cô gái tóc ngắn đi theo, đúng là Hoa Nhụy, phía sau bọn họ còn có hai người đàn ông mặc tây trang đi theo.
Người đàn ông mặc tây trang đều là những doanh nhân sành sỏi, một trong số đó còn cầm trong tay một cái rương bạc trông nặng trĩu.
Đột nhiên có một người đàn ông lôi thôi lếch thếch tiến vào, người trong phòng hội nghị kinh ngạc.
Ngay cả Diệp Kiều cũng khiếp sợ, Hoa Nhụy còn cười vui vẻ với cô, tình hình này là thế nào đây?
“Vị tiên sinh này, hội đấu giá của chúng tôi còn đang tiếp tục! Vừa rồi đã lên giá sáu trăm triệu hai ngàn vạn!” Nhân viên công tác phụ trách đấu giá vội vàng nói, nếu không phải đến phá, vậy dựa theo trình tự bình thường đi.
Hai tay Alex khoanh ngực, tiện tay cầm lấy một tấm thẻ, nâng giọng nói: “Tôi ra giá một tỷ!”