“Các đồng chí, lần này nhất định phải bắt được sĩ quan chỉ huy cao nhất của chúng!” Các phần tử vũ trang đội mũ boonie, có người mặc đồ ngụy trang đang phục kích.
Một người trong số đó nhếch khóe miệng, nhai kẹo cao su, trên tay cầm súng phóng lựu đạn, bắn về phía vòng phục kích căn cứ.
“Nằm xuống!”
Đội đột kích Sói Hoang đồng loạt nằm xuống, uy lực của lựu đạn rất mạnh, đến mức mặt đất đều rung chuyển, ánh lửa ngập trời, bụi đất, cỏ cây bay mù mịt, họ còn chưa kịp phục kích thì một quả lựu đạn khác lại bắn tới!
Đây là lần đầu tiên đội đột kích đặc biệt Sói Hoang gặp một đối thủ mạnh và có chuẩn bị kỹ càng như vậy!
Ném bom liên tục, gần như làm nổ tung họ!
“Họ xông đến rồi!”
Mỗi người họ đều là người kiên cường, rốt cuộc là không cam chịu cứ thế khoanh tay chờ chết, Hứa Nghị bò dậy, ôm lấy súng trường, nghiến răng nói, “Xông lên! Các anh em! Mẹ kiếp, còn có thể để đám cháu chắt này phá hủy nhà của chúng ta sao?!”
“Lên!” Lục Tiếu cũng đứng dậy, ôm súng máy trong lòng bắn một tràng “đùng đùng đùng”, họng súng bắn lửa tung tóe.
Cố Diệm phụ trách hỏa lực không ngừng ném lựu đạn về phía vòng phục kích của kẻ địch, dưới sự yểm hộ hỏa lực của cậu ta, đám Hứa Nghị từng bước tiến lên.
Sáu người chiến đấu với mười bốn phần tử vũ trang còn lại, trận chiến này, đám Hứa Nghị đã đánh rất hao sức, nhưng vẫn bị họ đánh cho chạy bán sống bán chết.
“Hỏa lực không đủ nữa! Rút trước đã!” Hứa Nghị vẫn muốn đuổi theo, Cố Diệm sau khi đếm hỏa lực, lớn tiếng nói.
“Đội trưởng Lục đi đâu rồi?!” Thẩm Nguyên vỗ vỗ cái đầu vẫn bị đạn nổ cho quay cuồng, trầm giọng hỏi.
“Các đội viện đặc chủng, các người còn chưa ra đây cứu thủ lĩnh của các người! Anh ta đã bị chúng tôi bắt rồi! Haha!” Đám Hứa Nghị vẫn chưa về đến căn cứ thì nghe thấy giọng nói của kẻ địch truyền đến!
!!!
Họ lập tức nằm xuống, bò về phía trước, nấp vào một chỗ khuất nhìn về phía thao trường, thì nhìn thấy Lục Diêm Vương của họ bị một nhóm phần tử vũ trang bao vây!
Bao vây rồi!
“Fuck! Chắc chắn đây không phải là diễn tập?! Lục Diêm Vương còn có thể bị bao vậy?!” Lục Tốn kích động nói.
“Nếu không phải tận mắt nhìn thấy những lính đánh thuê đó bị chúng ta giết chết, tôi thực sự tin đây chính là diễn tập!” Nhưng”
Lục bắc Kiêu không nói lời nào, đứng ở chỗ đất trống, mặt không biểu cảm đối mặt với từng khẩu súng máy, khóe miệng anh thậm chí còn ngậm một cọng cỏ.
Nhìn thấy cảnh tượng này, ngay cả Hứa Nghị cũng hít một ngụm khí lạnh.
Bình thường cậu ta hận Lục Diêm Vương nhất, lúc này lại lo lắng anh không cẩn thận bị đạn của kẻ địch bắn chết!
“Đám cháu chắt này vừa rồi là điệu hổ ly sơn à! Nhiều người như vậy!” Tiểu Hàn lên tiếng.
“Các anh em, tôi đánh lạc hướng bọn họ, mọi người phụ trách yểm hộ cho Lục Diêm Vương! Anh ấy có rất nhiều mưu mô, chắc chắn có thể phản kích!” Hứa Nghị nói xong, đã cởi bỏ trang bị của mình.
“Hứa Nghị, cậu đối với Lục Diêm Vương vẫn là tình yêu đích thực!” Lúc này Lục Tốn cũng không quen trêu chọc cậu ta.
“Bớt nói nhảm! Nói cứ như là mấy người các cậu đối với anh ấy không phải là tình yêu đích thực không bằng!” Hứa Nghị không vui nói, sau khi giảm toàn bộ trọng lượng trên người, hình bóng của cậu ta giống như một con báo nhanh nhẹn, lao về phía tây nam.
“Bên đó có một tên lính! Mau đuổi theo!”
Sau đó, Lục Tốn chạy về phía tây bắc, kẻ địch tiếp tục phân tán binh lực đuổi theo họ, đồng thời mưa bom bão đạn cũng bắn về phía bóng dáng họ.
Lục Bắc Kiêu nhìn đám nhóc con này với ánh mắt hài lòng, khóe miệng nhếch lên, anh vẫn bình tĩnh đứng nguyên tại chỗ như một cây tùng, không hề nhúc nhích.
“Này! Vị thiếu tá này, lính của anh thật tâm huyết!” Người cầm đầu phần tử vũ trang ôm súng trường trong lòng, bước tới cười nói với Lục Bắc Kiêu.