Tên to con có vóc dáng cường tráng, vạm vỡ hơn anh, ôm súng trường trong lòng nhìn anh, Lục Bắc Kiêu nhếch môi, “Có muốn biết tại sao họ lại tâm huyết như vậy không?”
Anh nhàn nhạt hỏi, dáng vẻ không hề run sợ khi đứng trước gian nguy, như thể thứ chĩa vào anh đều là súng đồ chơi!
Tên to lớn thực sự bước tới, ghé tai, dáng vẻ muốn nghe, tiếng đạn chói tai, anh ta không nghe rõ Lục Bắc Kiêu đã nói gì.
Nhưng Lục Bắc Kiêu lại đột nhiên giơ chân phải lên, với tốc độ năm giây, rút lưỡi lê trên cẳng chân ra, trong nháy mắt cắm thẳng vào tim kẻ địch, tên to con và anh mặt đối mặt, thậm chí còn giữ bộ dạng ghé tai lắng nghe, lúc này, kẻ địch sau lưng Lục Bắc Kiêu phát hiện cảnh tượng này, anh nhanh chóng xoay tên to con ra phía sau mình, làm lá chắn bằng thịt, tay trái rút khẩu súng lục ở thắt lưng ra, trực tiếp bắn về phía tay súng đang vây lấy anh ở phía trước, từng phát bắn vào ấn đường của đối phương.
Thêm nhiều kẻ địch nổ súng về phía anh, ở phía xa, đám Hứa Nghị nhìn thấy cảnh tượng này, tim của mỗi người như treo trên cổ họng.
Ngay khi họ nghĩ rằng Lục Bắc Kiêu sẽ chết trong vụ xả súng, một vài chiến sĩ trông giống lính đặc chủng vũ trang đột nhiên xuất hiện trên mái nhà ký túc xá của họ, có người đánh úp trên mái nhà, có người từ mái nhà nhảy xuống, súng trường trong lòng không ngừng bắn!
Rất nhanh, sáu người liền bảo vệ Lục Diêm Vương, sáu người yểm hộ lẫn nhau, tiêu diệt toàn bộ đám phần tử vũ trang đó!
Đám Hứa Nghị thực sự ngây ngốc!
“Vãi! Đây là chuyện gì vậy?! Những người đó là lính gì?! Không giống sư thúc!” Lục Tốn kích động nói, vừa nói vừa quay về.
Lúc này, những chiến sĩ vóc dáng cao gầy mặc đồ vũ trang, đầu đội mũ sắt, chân đi giày bốt, ôm súng trường, đang kiểm tra những phần tử vũ trang ngã trên đất, phát hiện vẫn còn thở sẽ trực tiếp bắn thêm một phát, không chút nương tay!
Sau khi đám Hứa Nghị quay về, cởi mũ ra, nhìn về phía những chiến sĩ đặc chủng mặc đồ tác chiến rằn ri, trên mặt vẽ rằn ri đột nhiên không biệt từ đâu xuất hiện, phù hiệu trên tay họ không dán biểu tượng phiên hiệu gì, nhìn không ra là đội quân nào, tóm lại, không phải là Huyết Lang, cũng không phải là người của Sói Hoang bọn họ!
“Báo cáo Đội trưởng Lục! Tiêu diệt toàn bộ! Ngoài ra, còn có tám phần tử vũ trang đang bỏ chạy về phía biên giới!” Một chiến sĩ vóc dáng cao gầy đi đến trước mặt Lục Bắc Kiêu, chào kiểu quân đội, cao giọng nói.
!!!
Là nữ!
Mấy người Hứa Nghị đưa mắt nhìn nhau, xác định người đang báo cáo với Lục Bắc Kiêu là nữ quân nhân, nhưng những người khác đều là nam!
“Đuổi theo! Giết! Tôi không muốn nhìn thấy một tên nào chạy ra ngoài đường biên giới!” Lục Bắc Kiêu một tay cầm khăn tay rằn ri đang lau lưỡi lê dính đầy máu tươi trên tay phải, trầm giọng ra lệnh.
“Vâng!” Chiến sĩ nữ trầm giọng nói, sau đó, sáu đội viện nhanh chóng rời đi.
Mấy người Hứa Nghị chậm rãi đi về phía bên này, “Đội trưởng Lục, họ là phiên hiệu gì vậy?”
Lục Bắc Kiêu đã lau lưỡi lê đến bóng loáng, không còn dính chút máu tươi nào, giơ chân phải lên, đặt lại, ngước mắt nhìn mấy tên sói hoang vừa chiến đấu xong, vô cùng nhếch nhác.
“Họ là đội quân gì, cần phải báo cáo với các cậu sao?” Lục Diêm Vương cao giọng nói, ánh mắt khinh thường.
“Đội trưởng Lục, họ là đội quân tiểu tam mà anh nuôi đúng không?!” Lăng Tiếu xuất thân là Hồng Tam Đại, ôm súng trường tiến lên một bước, nói với Lục Bắc Kiêu với giọng điệu gần như là chất vấn.
Trong giọng điệu đó tràn đầy chua chát!
Đội quân tiểu tam?!
Hứa Nghị tỏ vẻ bối rối, “Là ý gì?”
“Nếu tôi đoán không nhầm, họ chắc là đội quân bóng tối không có phiên hiệu gì!” Lăng Tiếu lại nói, ở phía xa, tiếng súng đã vang lên.
Lục Bắc Kiêu ngẩng đầu lên, nhìn về phía họ, độc mồm độc miệng nói: “Các cậu chỉ cần biết, các cậu không bằng bọn họ là đủ rồi!”