Quách Mỹ Anh có thế nào cũng không ngờ tới, vậy mà bọn họ có thể trực tiếp báo cảnh sát!
“Vu khống, là bọn họ vu khống tôi, vậy mà các người cũng tin sao?! Tôi căn bản là chưa hề làm những chuyện đó!” Quách Mỹ Anh vẫn còn cố cãi, bà ta không nghĩ là những chuyện mình đã làm sẽ để lại chứng cứ!
Kiều Sênh cười lạnh, “Tuy rằng mỗi lần dì chỉ bỏ một lượng rất nhỏ Natri Nitrit vào hoành thánh của cha tôi, nhưng tôi đã đi xét nghiệm ra rồi, cả hình ảnh đáng ghê tởm mỗi khi bà đầu độc đó, cũng đã được chụp lại, hơn nữa, cái bình mà dì mới vừa cầm đó, thứ bên trong đó chính là muối Nitrit.”
“Quách Mỹ Anh, bà cho rằng vụ án tôi mới vừa nói của Giang Ca là đang doạ bà hay sao? Tất cả đều là thật! Cho dù chuyện đầu độc kia không thể lập án, nhưng mua chuộc tài xế cố ý lái xe đụng chết người thì có thể lập án rồi!” Diệp Kiều còn bồi thêm một dao.
!!!
Quả nhiên là sự thật!
Chuyện cách đây hai năm, vậy mà bị lôi ra rồi!
“Quách Mỹ Anh, tôi vốn định sẽ trực tiếp giết bà báo thì cho Giang Ca, nhưng mà, tôi cũng không muốn ô uế đôi tay này! Năm năm nay, tôi mơ mơ hồ hồ, vì để tìm được bằng chứng phạm tội của bà, thậm chí tôi còn đồng ý với dì mà cưới Bạch Tuyết, tôi phải chịu biết bao nhục nhã cho tới ngày hôm nay, tôi thật sự rất muốn tự tay giết chết dì!” Kiều Sênh nở nụ cười âm hiểm mà nói.
“Kiều Sênh, giết chết loại người này, chỉ tổ làm ô uế đôi tay của cháu thôi!” Bà cụ Kiều đau lòng thay cho đứa cháu trai bảo bối, bà liền bước lên, nắm tay anh ta lại.
Kiều Sênh nhắm mặt lại, trái tim đau đớn như bị xé rách.
Anh ta thật sự không chỉ muốn giết chết Quách Mỹ Anh, mà trong lòng anh ta còn thấy hổ thẹn cùng áy náy với Giang Ca, là một người đàn ông, anh ta thật đáng trách, thật thất bại! Anh ta hiểu lầm cô ấy phản bội mình, vô tình mà nói tiếng chia tay, lại không biết rằng, tất cả đều là di Quách Mỹ Anh sắp đặt, lại càng không biết được, cô ấy đã bởi vì anh ta, mà bị chiếc xe hơi cán chết!
“Bà Quách Mỹ An, bà bị nghi ngờ có liên quan đến việc thuê người mưu sát cùng đầu độc, mời bà lập tức đi cùng chúng tôi tiếp nhận điều tra!” Một người đàn ông mặc thường phục cất tiếng nói, lấy còng tay ra, tròng vào cổ tay bà ta.
“Tôi không có! Đều là bọn họ vu không cho tôi!” Hạ tay bà ta bị còng lại, Quách Mỹ Anh vẫn cứ chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Bởi vì bà ta, một khi thừa nhận, thì cả đời này của bà ta coi như xong!
“Bất kể là có hay không, bà cần phải đi cùng chúng tôi tiếp nhận điều tra!” Người mặc thường phục nghiêm giọng mà nói.
Quách Mỹ Anh hoảng hốt, hoàn toàn không ngờ được, kết cục của chính mình lại thành ra như thế này!
“Quách Mỹ Anh! Rốt cuộc thì cô muốn cái gì chứ?!” Bà cụ Kiều cất tiếng hỏi, phẫn nộ mà dậm chân!
Chắc là vì lòng tham?
Diệp Kiều thầm nghĩ
Lòng tham của con người, thật đáng sợ.
Bà cụ lau nước mắt, Diệp Kiều đỡ bà bước ra khỏi phòng bếp, “Con bé của trước kia, thật sự rất tốt, dù là đối xử với Kiều Sênh, cậu của con hay là người nhà Kiều gia đều rất tốt, cũng chịu thương chịu khó.”
“Bà ngoại, con người rồi sẽ thay đổi! Bà đừng quá đau buồn, cũng may là sức khoẻ của cậu vẫn ổn, không bị ảnh hưởng gì, cũng may là có Kiều Sênh, nhưng mà Kiều Sênh anh ấy…….”
Trên lầu lại vang lên phần đầu của khúc an hồn kia, nhưng lần này không phải là do Kiều Sênh đánh, là mà âm thanh phát ra từ máy nghe nhạc.
Mấy năm nay, Kiều Sênh luôn bị nỗi đau mất đi người yêu thương tra tấn, có thể cũng là vì chấp niệm báo thù cho Giang Ca, đã chống đỡ cho anh ta sống tiếp tới bây giờ nhỉ?
Nghĩ vậy, Diệp Kiều như nhớ đến điều gì đó, lập tức xông thẳng lên lầu.
“Kiều Kiều, có chuyện gì vậy?!” Bà cụ Kiều kinh ngạc nhìn theo.
Mà Diệp Kiều mang theo đôi giày da cao gót, bốn bậc bước thành ba, phóng thẳng lên trên lầu!
“Kiều Sênh!” Cô vừa chạy vừa gọi, trái tim như thắt lại nơi cổ họng.
Cô chạy vọt đến căn gái mái anh ta thường ngồi ngây người ở đó, một tay mở toang cửa, ở nơi cửa sổ, có một người đàn ông đang đứng ngược với anh sáng, trên tay phải nắm chặt một khẩu súng, họng súng lại nhắm thẳng vào đầu, ngón trỏ đặt đặt sẵn lên cò.