Nhìn thấy cảnh tượng này, Diệp Kiều liền hít một ngụm khí lạnh!
Trên sàn nhà vương vãi rất nhiều ảnh chụp một cô gái đang múa ba lê!
“Kiều Sênh! Anh bỏ súng xuống cho em!” Cô lạnh giọng mà nói.
Kiều Sênh lại không chút động đậy, trong như bất cứ lúc nào sẽ nổ súng, trái tim Diệp Kiều như bị bóp nghẹt.
“Kiều Kiều! Đối với anh, sống thêm một ngày cũng chỉ là đau khổ, em đừng khuyên anh. Sau này, cha của anh phải làm phiền em rồi, giúp anh tận hiếu với cha, toàn bộ tài sản cùng cổ phần mang danh nghĩa của anh, anh đều đã uỷ thác cho luật sư chuyển toàn bộ qua danh nghĩa của em!” Kiều Sênh đưa lưng về phía cô, nhẹ giọng mà nói.
“Kiều Sênh! Em không thèm giúp anh tận hiếu đâu! Anh buông khẩu súng đó xuống cho em!” Diệp Kiều dậm chân mà nói, cô không muốn Kiều Sênh chết! Anh ta mà chết rồi, bà ngoại cùng chú phải tiếp tục sống thế nào đây?!
Trong đầu cô đột nhiên vụt qua tia sáng, “Kiều Sênh, có một chuyện em quên nói với anh, về Giang Ca!”
Cuối cùng thì Kiều Sênh cũng buông lỏng hơn đôi chút, anh ta đưa lưng về phía Diệp Kiều, nhắm hai mắt lại, “Chuyện gì về cô ấy?”
“Chính là vụ tai nạn xe đó, thật ra người mà anh ta đụng chết không phải là Giang Ca! Anh ta sợ người nhà không lấy được tiền của Quách Mỹ Anh, nên cố ý nói dối người bị đụng là cô ấy!” Diệp Kiều lớn tiếng mà nói, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc.
Kiều Sênh nghe cô nói xong, liền kích động mà xoay người lại, “Em nói bậy! Nếu như không phải, vậy sao cô ấy lại không tới tìm anh?!”
“Em không nói bậy! Anh không tin thì có thể đi hỏi người tài xế kia! Tài xế nói, đã đụng chết một người con gái, trên người cô ấy cũng có chứng minh thư, nhưng người đó không phải là Giang Ca, anh ta đã ném chứng minh đó xuống sông, rồi ngụy tạo thành Giang Ca!” Diệp Kiều nói tiếp.
Kiều Sênh sửng sốt, hai tay chậm rãi buông ra, lúc này, Diệp Kiều xông lên phía trước, dùng tốc độ nhanh nhất mà giữ chặt hai tay anh ta, đập vào trong tường, Kiều Sênh bị ép phải buông lỏng tay, khẩu súng liền rơi vào tay cô!
“Kiều Kiều! Em gạt anh!” Kiều Sênh cũng phản ứng lại, cuồng loạn mà gào lên!
Hốc mắt ửng đỏ, anh ta như vừa mới thấy được hy vọng, nhưng đó lại là giả, cô chỉ đang lừa anh ta mà thôi, Giang Ca đã chết từ lâu rồi.
Diệp Kiều không nói gì, chỉ ôm chặt lấy Kiều Sênh.
“Thật xin lỗi! Kiều Sênh, anh cứ coi đó là sự thật đi! Có lẽ Giang Ca đang tồn tại ở một nơi nào đó trên thế giới này, chờ anh đi tìm cô ấy thì sao?”” Cô đặt cằm lên vai Kiều Sênh, nhẹ nhàng mà vỗ lưng anh ta, cất tiếng an ủi.
Bả vai Kiều Sênh run rẩy, cuối cùng anh ta cũng không kìm chế được nữa mà khóc lớn.
Anh ta chưa bao giờ khóc như vậy.
“Tin rằng cô ấy còn sống, ít nhất là, cô ấy cũng còn sống trong trái tin anh, mang theo một trái tim cất giữ cô ấy mà vui vẻ sống tiếp, có được không? Kiều Sênh, anh còn trẻ, trên thế giới này, còn rất nhiều chuyện đáng giá cho anh làm, chờ anh đến thực hiện!” Cô vỗ nhẹ vào lưng Kiều Sênh, nhẹ giọng khuyên nhủ.
Kiều Sênh khóc không thành tiếng, nhưng mỗi câu nói của Diệp Kiều, giống như một con dao mà ghim vào tim anh ta!
Bà ngoại đứng ngoài cửa, nhìn thấy cảnh tượng đó, một bà cụ đã từng trải qua tang thương, cũng không kìm được nước mắt.
Sợ Kiều Sênh lại nghĩ quẩn nữa, Kiều Phác đành phải sai người theo dõi mọi nhất cử nhất động của anh ta, mà Kiều Sênh, đã tỏ vẻ chắc chắn rằng sẽ không tự sát nữa, anh ta còn phải phối hợp với cảnh sát, sớm ngày bắt Quách Mỹ Anh bỏ vào tù! Tuy rằng người đã bị bắt, nhưng vẫn còn rất nhiều công đoạn điều tra, cho bằng chứng, cũng vẫn còn cần đến nhân chứng là anh ta!
Thẩm Hi Xuyên bị người ta nhét vào bao tải, rồi vứt ở khu vực gần quân khu hải quân, khắp người anh ta đều là thương tích, trên người được quấn băng vải như xác ướp, nhiều phần thịt trên cơ thể anh ta đã không còn, lỗ tai và mũi cũng mất, ngón tay cũng bị cắn đứt mấy ngón.
“Chúng tôi nghi ngờ lài bị chó dữ cắn bị thương! Nhưng anh ta lại cứ khùng khùng điên điên, luôn miệng nói là sói! Mấy khu đô thị như vậy thì lấy đâu ra sói chứ?” Vị bác sĩ trung niên khoác chiếc áo blouse trắng, nghiêm túc mà nói với Diệp Kiều.