Cách một tấm kính, nhìn thấy Thẩm Hi Xuyên cả người quấn đầy băng gạc, cuộn tròn người trong một góc tường, theo như người bên ngoài nhìn thấy, tuy rằng trông anh ta vô cùng đáng thương, nhưng mà trái tim của Diệp Kiều đối với Thẩm Hi Xuyên cứ giống như cục đá! ai bảo anh ta đáng bị như vậy chứ?!
Sói?!
Cô biết rồi, nhất định là Thẩm Hi Xuyên đã bị Mặc Thiển bắt về dạy dỗ, mà chỗ của Mặc Thiển, có sói không?
Nếu như đó là thật, vậy thì chỗ đó của Mặc Thiển, chắc chắn là không ở trong nội thành!
Diệp Kiều men theo lối nhỏ của bệnh viện, vừa đi vừa nghĩ.
“Chính là cii ta! Cố ta chính là đối thủ một mất một còn với con trai tôi! Con trai tôi nhất định là bị cô ta hại!” Một âm thanh chói tai của phụ nữ vang lên, Diệp Kiều vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy được mẹ của Thẩm Hi Xuyên dắt theo hai người cảnh sát mặc cảnh phục, đi về phía mình. Mẹ Thẩm đi đến trước mặt cô, đưa tay lên muốn cho cô một bạt tai, thì đã bị Diệp Kiều kịp thời giữ tay lại.
Bà dì này, đúng thật là không biết phân biệt trắng đen phải trái gì cả!
“Diệp tiểu thư, người phụ nữ này báo cảnh sát nói là cô bị nghi ngờ có liên quan đến việc ngược đãi con trai của bà ta, chúng tôi yêu cầu cô phối hợp điều tra!” Người cảnh sát nhìn Diệp Kiều, giọng điệu như đang xử lý việc công theo phép công.
“Bà Thẩm, bà có biết được mấy chuyện xấu xa mà con trai bà đã làm ở bên ngoài hay không? Bà có biết tiền anh ta tiêu là từ đâu ra không? Vậy mà còn muốn quay lại cắn tôi một cái! Là ai đã kêu bà làm như vậy? Có phải là có người ở sau lưng sai khiến bà làm như vậy hay không?” Quách Mỹ Anh đã bị bắt, không phải là Mặc Thiển bảo bà ta này làm như vậy đó chứ?
Mấy ngày nay xảy ra biết bao nhiêu chuyện như vậy, cô cũng coi như là được nhìn thấy rõ ràng, Thẩm Hi Xuyên chính là món đồ chơi của Quách Mỹ Anh cùng Mặc Thiển, mà Quách Mỹ Anh cũng Bạch Đống lại là quân cờ của Mặc Thiển, còn về cái người tên Mặc Thiển đó, tại sao anh ta lại đối phó với Hoa Nguyên, đối phó với Thiêm Dực, cô cũng không biết rõ, hoặc có thể, chỉ đơn thuần là một vụ thâu toán doanh nghiệp!
Mà người phụ nữ kia làm gì chịu nghe cô! Hơn nữa, Diệp Kiều cô đúng thật là có hiềm nghi đó!
Cô đành phải theo chân bọn họ đến đồn công an một chuyến.
“Là tên mắt mù nào, dám mang chị dâu đến cục cảnh sát vậy? Không biết là mời thần dễ đưa thần khó hay sao?” Người đang nói là Trần Đào của quân khu, bạn thân của Lục Bắc Kiêu, nhìn thấy Diệp Kiều đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần trên hàng ghế dựa, anh ta nở nụ cười mà nói.
Trần Đào đã làm cảnh sát nhiều năm, anh ta ngồi ở phía đối diện bàn làm việc, trong miệng còn ngậm điếu thuốc lá, gương mặt tươi cười.
Nhìn thấy Diệp Kiều của hiện tại, anh ta lại nhớ đến tám năm trước, đúng thật là……..
Không có bất cứ từ ngữ nào có thể hình dung được!
“Hôm nay tôi không đi đâu nữa!” Diệp Kiều mở mắt ra, nhìn Trần Đào rồi lười nhác mà nói.
Trần Đào xem ghi chép, “Hả, Thẩm Hi Xuyên?! Còn chưa chết sao? Cái thứ bại hoại này!”
Mấy năm trước bọn họ vẫn còn là kẻ thù một mất một còn!
Khi bọn họ còn đang trò chuyện với nhau, có một người từ ngoài cửa bước vào, vị cảnh sát nhân dân tiếp đón trước, gọi một tiếng “Mặc gia” thật khách sáo!
Diệp Kiều lập tức dựng đứng hai tai lên, đưa mắt nhìn qua.
Liếc qua một cái cô đã nhận ra, anh ta chính là Mặc Thâm, bởi vì trong tay anh ta còn cầm một chiếc quạt xếp, phong cách cũng đậm nét Trung Quốc! Theo sau anh ta còn có hai kẻ tuỳ tùng.
“Woa, hôm nay đại thần đều thi nhau đến cục của tôi! Là ngọn gió nào cũng đã thổi Mặc gia đến đây vậy!” Trần Đào đứng lên, cất tiếng nói.
Diệp Kiều ngồi ở bên kia, không chút động đây,
Mặc Thâm nhìn về phía Diệp Kiều, lễ phép mà gật đầu chào, thủ hạ của anh ta nói với Trần Đào, Mặc gia là tới để làm chứng cho Diệp Kiều, người bắt cóc Thẩm Hi Xuyên, không phải là cô.
“Anh Mặc, vậy theo anh, người bắt cóc Thẩm Hi Xuyên đi, còn để cho sói cắn anh ta là ai?” Diệp Kiều đứng lên, không chút khách sáo mà hỏi.
Mặc Thâm nhất định đã biết là do Mặc Thiển!
Cô chính là đang muốn bức Mặc Thâm nói ra càng nhiều chuyện của Mặc Thiển hơn, nhưng cũng cảm thấy rất khó hiểu, Mặc Thâm này giúp cô như vậy để làm gì?!
Trần Đào không phụ trách vụ án này, nhưng khi đi tới cửa, anh ta cũng rất ngạc nhiên.
Một vị thần lớn hơn nữa cũng tới rồi!