Người trên giường cũng không chút động đậy, cũng không nói một lời, dưới ánh sáng mờ ảo, không thể nào nhìn rõ được dáng vẻ của anh ta.
“Mặc Thâm, tôi không ngờ anh lại lương thiện đến như vậy, từ trước đến nay trong từ điển của tôi không hề có từ nhường, chỉ có giành! Lục Bắc Kiêu…….” Mặc Thiển híp mắt lại, đôi đồng tử màu lam toả ra sự quỷ quyệt, anh ta nở nụ cười xấu xa mà nói, “Lục Bắc Kiêu………” Anh ta cứ luôn miệng nhắc lại cái tên này, “Anh nói xem, tôi giành người phụ nữ kia về cho anh, sau đó tôi lại muốn anh ta, có được không?”
Mặc Thiển nở nụ cười không thành tiếng, để lộ hàm răng trắng tinh, trong đầu tràn ngập hình dáng của Lục Bắc Kiêu, một người đàn ông như vậy, nếu nếm thử, vậy thì hương vị sẽ như thế nào đây?
Trong thế giới của Mặc Thiển, ngoại trừ Mặc Thâm, sự tồn tại của mọi thứ còn lại chỉ như một món đồ chơi mà thôi.
Anh ta chính là đứa trẻ chơi chơi đồ chơi đó, muốn cái nào thì chơi cái đó! Giống như không gian ba chiều của con người đối lập với không gian hai chiều của con kiến vậy.
Mà anh ta cùng Mặc Thâm chính là những người thượng đăng đó!
“Anh ta còn dám cất tiếng ngông cuồng đòi bắt tôi………” Mặc Thiển lẩm bẩm, chợt, đôi chân thon dài cất bước ra ngoài, ra khỏi phòng, ra khỏi nhà chính, tới bên vườn hoa, nương theo ánh đèn, nhìn thấy vườn hoa bỉ ngạn úa tàn, anh ta nhíu mày lại, vẻ mặt không vui.
“Nhất định phải làm cho số hoa này tươi lại hết trước khi tôi trở về tối nay!” Anh ta tuỳ hứng mà nói.
“Mặc gia, đến mùa này thì hoa này phải nên úa tàn!” Người hầu cung kính nói.
Trong con ngươi của Mặc Thiển toả ra sự nguy hiểm, giống như muốn bóp chết người này ngay lập tức!
“Tôi sẽ đi tìm! Tôi nhất định sẽ tìm ra cho ngài!” Người hầu vội nói liên tục.
“Chuẩn bị xe đi! Tôi muốn vào thành phố!” Mặc Thiển lạnh lùng cất tiếng,
Chỉ chốc lát sau, anh ta lái theo chiếc xe việt dã mang biển số quân đội, chạy ra khỏi khu dinh thự thần bí…………
Khi Diệp Kiều vừa thức dậy, người đàn ông của gia đình đã bày sẵn bữa sáng lên bàn, mà bà Lục thì vừa được ngủ no đến thỏa mãn, gương mặt toả sáng, biểu cảm cũng vô cùng hớn hở!
Một ông xã tài năng đảm đang thế này đúng thật rất vừa ý cô, nhưng chuyện như vậy lại chỉ được một lần, hơn nữa cũng không kéo dài được lâu!
Nhìn thấy Lục Bắc Kiêu xị mặt xuống, dáng vẻ như là dục cầu bất mãn, Diệp Kiều cảm thấy vô cùng buồn cười, “Công ty mới vừa trải qua một trận phong ba vô cùng khốc liệt, có rất nhiều chuyện cần em phải xử lý cho thật tốt, chờ em bận hết mấy hôm nữa, hai chúng ta cùng nhau chiến một trận ra trò, có được không?”
“Qua mấy hôm nữa? Không có thời gian.” Người đàn ông mặc chiếc áo vest Cashmere phối với áo sơ mi trắng nhàn nhạt nói, sau đó bỏ trái trứng luộc đã bóc vỏ xong xuôi vào chiếc đĩa trước mặt cô.
Diệp Kiều nhún vai, dáng vẻ như thương anh lắm nhưng cũng không giúp được gì.
“Em đã từng gặp Mặc Thiển rồi sao?” Anh nghiêm túc hỏi.
“Chỉ từng gặp một lần! Sau đó em đi tìm lại anh ta, thì anh ta lại giống như bốc hơi khỏi cõi đời này vậy! Người này cũng rất kỳ lạ, giống như ma quỷ vậy. Anh ta trông giống hệt với Mặc Thâm, nhưng quần áo cũng phong cách lại không giống nhau, đúng rồi, đôi mắt của anh ta là màu lam, còn Mặc Thâm là tròng mắt màu lam!” Diệp Kiều vừa nói vừa nhấp một ngụm sữa bò.
“Là anh em sinh đôi, nhưng đôi mắt lại không giống nhau……….” Diệp Kiều lại nói thầm một câu, chẳng lẽ là do đeo kính áp tròng sao? Thời đại này mà cũng có kính áp tròng nữa sao? Đợi lát nữa cô đi tra lại trên mạng mới được.
Người của cô cùng người của Lục Bắc Kiêu đều không bắt được anh ta, càng đừng nói tới người bên cảnh sát.
“Em cẩn thận một chút, hôm qua người của anh đi theo Mặc Thâm, cũng bị cắt đuôi mất!” Lục Bắc Kiêu nghiêm túc mà nói, anh lo rằng Mặc Thiển đó sẽ trực tiếp đối phó với Diệp Kiều.
“Mặc Thâm này cũng không đơn giản nha, người của anh mà anh ta cũng có thể cắt đuôi được…….” Diệp Kiều nhíu mày mà nói, “Thoạt nhìn thì giống người tốt, hôm qua còn đi làm nhân chứng cho em nữa! Nhưng lại không hỏi ra được Mặc Thiển đã đưa Thẩm Hi Xuyên đến đâu để ngược đãi!”
“Tên nhóc con đó không phải là đã thích em đó chứ?” Lục Bắc Kiêu nhướng mày, bất chợt mà phun ra một câu, Diệp Kiều mới vừa nhấp một ngụm sữa bò, lại như sắp phun ra tới nơi, rồi cố gắng chịu đựng, vội vàng đứng lên chạy vào nhà vệ sinh!