Cô chạy vào phòng vệ sinh sữa ra ngoài, vừa rồi suýt nữa chết sặc!
“Lục tiên sinh, sức tưởng tượng của ngài thật là đáng sợ! Em và Mặc Thâm chẳng qua chỉ gặp nhau lúc dến Mặc Các mua ngọc bích, chào một cái, sao anh ta thích em được?”. Diệp Kiều vừa nói vừa trợn trắng mắt, nhưng mà, vẻ mặt của Lục Bắc Kiêu lại rất nghiêm túc.
“Anh nghiêm túc đấy!”. Lục tiên sinh nhìn Lục phu nhân người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, kiềm chế sự ghen tuông, tỉnh táo nói.
Mấy năm nay, đàn ông thích cô thật ra không ít, phụ nữ thích cô lại càng nhiều!
Nhưng không có một người đàn ông nào dám theo đuổi cô cả!
Diệp Kiều quả thật hoang mang, suy nghĩ kỹ lại về những lần gặp Mặc Thâm, trừ lần trước anh ta muốn tặng kèm cho cô một mặt dây chuyền ngọc lục bảo ra, trước đó đúng thật là cô không có ấn tượng gì với anh ta cả! Trong buổi đấu giá đất, anh ta xuất hiện, có mảnh đất không ai bằng lòng mua, anh ta muốn mua; cô bị đưa đến đồn công an, anh ta lập tức ra mặt làm chứng…
Những chuyện đó đều là vì thích cô?
Cô lặng lẽ liếc nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lục tiên sinh: “E rằng, có lẽ!...Dù sao thì, đàn ông âm thầm thích em sau lưng, thật sự không ít…”
Cô vừa nói xong là đã thấy lạnh cả người: “Em, em nói sự thật mà?! Nhưng mà, ba ngàn con sông, em chỉ yêu một cái gáo là anh Kiêu*!”. Cô vội vàng đi vòng qua phía sau anh, ôm chặt cổ anh, vùi khuôn mặt vào sườn cổ anh, hít ngửi mùi hương trên người anh, trấn an anh.
(*) Lấy từ câu gốc “Ba ngàn con sông, cũng chỉ có thể múc một gáo nước”.
Thế còn tạm được!
Tâm trạng của ông tổ ghen tuông lúc này mới tốt lên được một chút.
Điện thoại di động của anh reo lên, cấp dưới báo cáo, Mặc Thiển vào thành phố rồi!
“Anh ta vào thành phố từ hướng nào?”
“Từ vùng núi tây bắc, nhưng chúng tôi đã đến đó tìm từng nhà cũng không tìm thấy nơi nở của Mặc Thiển! Mặc Thâm cũng không!”
“Theo dõi trước đã!”. Lục Bắc Kiêu trầm giọng dặn dò, sau khi cúp máy, anh lại gọi điện thoại, Diệp Kiều vừa ăn cơm vừa nghe.
“Cậu Lục, tôi phối hợp với cậu! Tôi nhất định sẽ phối hợp với cậu! Tôi và Mặc Thiển đã hẹn nhau rồi, hai giờ chiều gặp nhau ở khách sạn!”. Bạch Đống ở đầu bên kia điện thoại thành khẩn nói.
“Đến lúc đó, ông dám giở trò gì thì đừng trách tôi nợ mới nợ cũ tính một lượt!”. Lục Bắc Kiêu lạnh lùng uy hiếp.
…
“Lục phu nhân, cái khăn quàng kia của anh đâu?”. Trước khi ra ngoài, Lục Bắc Kiêu lục lọi tủ quần áo tìm kiếm.
Diệp Kiều giả ngu: “Cái nào?”
“Cái xấu mà không ấm ấy!”. Đúng là biết rõ còn hỏi, anh trầm giọng nói.
“Vứt từ lâu rồi! Quá xấu, thật sự hạ thấp cung cách của ngài!”. Diệp Kiều cất giọng nói, lấy từ trong ngăn kéo ra một cái khăn quàng cổ khác của một thương hiệu lớn: “Là kiểu dáng mới nhất mùa, anh quấn còn đẹp hơn người mẫu!”
Khuôn mặt anh xám xịt tới cùng cực: “Diệp Kiều! Ai cho em ném đồ của anh?!”. Anh thật sự tức giận, cũng thật sự đau lòng!
Bảo bối của anh, thế mà cô ném đi mất!
Diệp Kiều quả thật bị dọa sợ bởi cái dáng vẻ hung dữ kia: “Anh Kiêu, đã nhiều năm lắm rồi, cũ rồi, thật sự không thể đeo được nữa…”
“Hoặc là, em tìm về lại cho anh! Hoặc là, em đan lại cho anh thêm cái nữa!”. Khuôn mặt anh dịu xuống một chút, trầm giọng nói, sau đó ném cái khăn quàng cổ thương hiệu lớn trên cổ xuống đất, đi nhanh ra khỏi phòng ngủ.
Diệp Kiều đau lòng nhìn cái khăn quàng cổ trị giá mấy nghìn tệ nằm trên đất, không nói nên lời, đương nhiên cô không dám vứt cái khăn quàng cổ kia đi, nhưng mà chỉ cần cô lấy ra thì anh nhất định sẽ mang!
Dọc đường đưa cô đi làm, mặt Lục tiên sinh vẫn xám xịt, không để ý tới cô.
…
Bạch Đống quen biết với Mặc Thiển như thế nào, liên lạc như thế nào, đều nói hết cho Lục Bắc Kiêu.
Theo như lời Diệp Kiều nói, Mặc Thiển xuất quỷ nhập thần, không tham gia bất cứ một hoạt động kinh doanh nào cả, hoàn toàn đứng phía sau bày mưu tính kế! Vô số ông chủ trong thương giới làm việc cho anh ta, anh ta là một chuỗi tài chính khổng lồ!