Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 902 - Chương 902:

Chương 902:

“Ngài Mặc, ngày hôm nay có chiếc xe vẫn luôn theo chúng ta!”. Trong bãi đỗ xe của khách sạn, người đàn ông mặc tây trang ngồi ở ghế phụ báo cáo với Mặc Thiển ngồi phía sau.

Mặc Thiển híp mắt lại, nhìn thoáng ra sau.

Lúc này, điện thoại di động của anh ta reo lên, là Bạch Đống.

“Ngài Mặc, anh đã tới chưa?”

“Dám thúc giục tôi?!”. Anh ta cao ngạo nói, sau đó lập tức cúp điện thoại, anh ta vừa định mở cửa xuống xe thì lập tức rụt tay về: “Rời khỏi nơi này ngay!”

Anh ta ra lệnh một tiếng, tài xế lập tức phóng ra ngoài cửa hầm đỗ xe, bảo an chặn lại vẫn bị bọn họ vượt qua.

“Ngài Kiêu, Mặc Thiển chạy rồi!”. Lục Bắc Kiêu đang chờ Mặc Thiển tự chui đầu vào lưới trong phòng tổng thống của khách sạn, nhận được cú điện thoại này thì âm thầm cắn răng!

Mặc Thiển biết anh muốn bắt anh ta! Anh lạnh lùng nhìn Bạch Đống.

“Cậu Lục! Chuyện này không liên quan đến tôi!”. Bạch Đống ở bên cạnh sợ đến mức run chân, ông ta sợ Mặc Thiển, tương tự cũng sợ Lục Bắc Kiêu!

“Bây giờ biết sợ à, lúc liên kết với họ Quách ức hiếp vợ tôi, mắt bị mù sao?!”. Lục Bắc Kiêu lạnh giọng hỏi lại.

Bạch Đống, một người đàn ông trạc tuổi 50, giờ đây hai đầu gối mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống đất.

“Cậu Lục, thật sự xin lỗi, lúc ấy tôi chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng! Cậu đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt với tôi! Tôi thật sự không làm gì có lỗi với Lục phu nhân cả, cũng chỉ giúp một tay mà thôi!”. Bạch Đống vừa dập đầu vừa nói.

“Khi nào thì Mặc Thiển xuất hiện lần nữa?!”. Lục Bắc Kiêu lạnh giọng hỏi.

“Ngày mốt!! Ngày mốt có một hội thương mại bí mật! Đúng rồi, cậu Lục, cái tên Mặc Thiển này còn có cái tính là ngày lẻ âm lịch mới có thể liên lạc với chúng tôi hoặc là xuất hiện!”. Bạch Đống vội vàng trả lời.

Ngày lẻ âm lịch?

Cái quái gì vậy?

Anh không để ý đến Bạch Đống nữa, đi ra cửa, bỗng nhiên nhớ đến lúc điều tra Mặc Thâm, cấp dưới có nói, cái tên Mặc Thâm này chỉ có ngày chẵn âm lịch mới ở Mặc Các…

“Sếp Kiều, có một người tên là Mặc Thâm, không hẹn trước, muốn gặp cô, nói là có chuyện rất quan trọng, cô có muốn gặp không?”. Tiểu Tằng đến báo cáo.

Mặc Thâm?

Sao an ta lại tìm tới công ty cô?

Diệp Kiều đang bận ký tài liệu ngẩng đầu lên, hơi lưỡng lự, mở video giám sát phòng tiếp khác lên, trời lạnh lẽo mà còn cầm trong tay một chiếc quạt xếp, đúng là Mặc Thâm!

“Mời anh ta vào đi!!”. Cô nói.

Mặc Thâm tìm cô có chuyện gì? Nhưng mà, cô cũng có một chuyện rất quan trọng muốn nói cho anh ta biết!

Buổi trưa bệnh viện gọi điện thoại đến, nói kết quả xét nghiệm HIV của Thẩm Hi Xuyên là dương tính!

Chỉ chốc lát sau, cửa phòng làm việc mở ra, người đàn ông cầm quạt xếp trong tay, dáng người dài dong dỏng, mặc áo khoác dài, bên trong mặc trường sam cổ đi vào.

“Anh Mặc, anh tìm tôi có chuyện gì không?”. Diệp Kiều đứng lên, cười ỏi, Tiểu Tằng bưng hai ly nước trà đến.

Khóe miệng Mặc Thâm hơi nhếch lên, nhìn Diệp Kiều: “Về em trai tôi, Mặc Thiển!”

“Mời anh Mặc ngồi! Uống trà đi!”. Diệp Kiều khách sáo nói, Mặc Thâm cũng không phải người ác, cô cũng rất muốn biết về Mặc Thiển.

“Giám đốc Diệp, ưu tiên phụ nữ, mời cô ngồi trước!”. Mặc Thâm vô cùng ga lăng.

Diệp Kiều ngồi xuống ghế salon trước cửa sổ sát đất, sau đó là đến Mặc Thâm, anh ta mỉm cười, nhìn lên mặt Diệp Kiều: “Giám đốc Diệp, em trai tôi Mặc Thiển đã gây thêm phiền toái cho cô, tôi thay nó nói lời xin lỗi với cô trước!”

“Anh Mặc, nếu anh có thành ý, vì sao ngày đó không trực tiếp khai báo tung tích của anh ta?”. Diệp Kiều nghi ngờ, híp mắt hỏi.

Lúc này, điện thoại trên bàn làm việc của cô reo lên, cô không thể làm gì khác hơn là gật đầu xin lỗi với Mặc Thâm rồi đi nghe điện thoại.

Cô đứng bên bàn làm việc, với tay tới cầm lấy điện thoại bên trong, đưa lưng về phía Mặc Thâm, vừa nhấc lên, điện thoại trên bàn vẫn đang rung, là Lục Bắc Kiêu gọi tới.

“Ưm…”. Đột nhiên cô bị người ta bịt miệng mũi từ phía sau, một mùi hương kỳ lạ xộc vào mũi, cô vô thức đá vào háng Mặc Thâm ở đằng sau…

Bình Luận (0)
Comment