Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 907 - Chương 907:

Chương 907:

Bất kể là Mặc Thâm hay là Mặc Thiển, trong lòng cô đều tràn ngập cảnh giác!

“Anh Mặc?”. Cô nở một nụ cười “dối trá” chào hỏi với anh ta, cũng đắp kín thảm lông trên người, thật sự quá lạnh!

Nhìn người mình luôn tâm tâm niệm niệm ở trước mặt, còn ở chung nhà với mình, trái tim Mặc Thâm kích động đến mức có chút run rẩy, người cũng có vẻ mất tự nhiên hơn, rõ ràng anh ta là đại thần trong số những nhân vật nổi tiếng ở thành phố J, là ngài Mặc mà mọi người kính ngưỡng!

Lúc này, anh ta lại giống như một thằng nhóc ngây ngô vậy.

Anh ta lưỡng lự gật đầu: “Giám đốc Diệp! Thật sự xin lỗi! Uất ức cho cô rồi! Đều tại cái tên hỗn hào đó! Ngày mai tôi sẽ trị cho nó một trận!”

Anh ta lại vội vàng xin lỗi cô!

“Anh Mặc, bây giờ anh có thể đưa tôi về nhà không?”. Cô không cần xin lỗi, chỉ muốn nhanh chóng về nhà thôi!

Đây là cái nơi quái quỷ gì, đến bây giờ anh Kiêu vẫn chưa tìm được, rõ ràng nhất định là trong địa bàn thành phố J, còn có một nơi mà lâu như vậy anh vẫn chưa tìm thấy!

“Được! Giám đốc Diệp, cô yên tâm, sáng mai tôi sẽ đưa cô về nhà! Đêm nay, cô hãy chấp nhận ở lại một đêm đã! Đúng rồi, chắc chắn cô rất đói bụng phải không?” Tôi đi lấy chút đồ ăn cho cô!”. Mặc Thâm hết sức ân cần nói, đúng là có tính cách khác hẳn với Mặc Thiển.

Nhưng dáng vẻ thật sự giống nhau như đúc!

Cô từ chối cho ý kiến, bụng đã sớm đói kêu ục ục rồi.

Mặc Thâm vội vã đi ra ngoài, Mặc Thiển đang ngủ, không sợ anh ta bắt nạt Diệp Kiều.

Chỉ chốc lát sau đã ngửi thấy mùi vịt nướng thơm ngát.

Cô thấy Mặc Thâm bước tới, đặt cái khay lên bàn, trên đó là một đĩa vịt quay còn da, còn có tương ngọt, bánh tiểu xuân, hành lá thái nhỏ, bên cạnh còn có một chén cháo và một đôi đũa!

“Giám đốc Diệp, cô thích ăn vịt quay, nhưng mà mới được hâm nóng trong lò, không ngon bằng mới làm, cô chịu khó ăn chút nhé?”. Mặc Thâm nhìn vẻ mặt phòng bị của cô, cười hỏi.

“Sao anh biết tôi thích ăn vịt quay…”. Diệp Kiều nói thẩm, như lẩm bẩm, lại bị Mặc Thâm nghe thấy.

“Lúc trước, cô đưa con đến Mặc Các chọn ngọc, Tiểu Vũ nhà cô vô tình nói cô thích ăn vịt quay, nên tôi nhớ!”. Mặc Thâm cười ngây ngô nói.

Diệp Kiều: “…”.

“Anh Mặc, tôi không đói, anh bưng đi đi”. Tôi sợ anh bỏ độc cho tôi!

Nhưng vẫn đói!

“Giám đốc Diệp, không cần đề phòng tôi như vậy đâu. Những lời Mặc Thiển nói với cô, cô cũng đừng để trong lòng. Đó là tình cảm đơn phương của tôi thôi, tôi chưa bao giờ có ý độ không đứng đắn với cô cả!”. Mặc Thâm thành khẩn nói.

Diệp Kiều vẫn rất cảnh giác, nói thầm trong lòng: Mình không đói bụng mình không đói bụng…

Có lẽ Mặc Thâm đã nhìn thấu, thở dài: “Lẽ nào muốn tôi ăn thử cho cô xem? Giám đốc Diệp, cô đang ở trong địa bàn của tôi, nếu tôi muốn làm gì cô thì cần gì phải hạ độc?”

Câu này cũng có lý lắm!

Rốt cuộc cô cũng động lòng…

Trong đêm tối, Lục Bắc Kiêu vẫn còn dẫn người đi trong núi sâu, tìm từng cái hang núi, không ăn không uống không nghỉ ngơi, trời sắp sáng mà vẫn không thu hoạch được gì!

Anh về xe, khoanh hai tay trước ngực, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Nhóc con, rốt cuộc đã bị tên biến thái bắt đi đâu? Nghĩ đến chuyện Mặc Thâm và Mặc Thiển hẳn là cùng một người, có bệnh thần kinh, trong lòng anh càng lo lắng cho Diệp Kiều hơn, bởi vì, có lẽ cô vẫn chưa biết tên họ Mặc đó bị bệnh thần kinh!

Bệnh thần kinh mà phát điên lên thì chuyện gì cũng làm được!

Phía đông đã lộ ra một đường sáng trắng, đã 12 giờ kể từ khi cô mất tích rồi!

Sau khi hút xong điếu thuốc, anh lại lấy bản đồ ra, cả đêm qua, mấy ngọn núi hầu như đã lục soát hết, chỉ còn lại ba nơi chưa tìm, anh phải tiếp tục dẫn người đi tìm!

Vừa mới xuống xe, một chiếc xe việt dã quân sự đã phóng vụt qua, bụi bay mờ mịt.

Bình Luận (0)
Comment