Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 908 - Chương 908:

Chương 908:

Trên bản đồ biểu hiện rằng, phía tây b ắc của vùng núi này là một khu vực quân sự, có xe quân sự đi ngang qua cũng chẳng có gì lạ.

Sau đó Diệp Kiều vẫn ăn no nê một bụng, yên lặng quan sát rất lâu, sau lại buồn ngủ quá mà ngủ mất, buổi sáng tỉnh dậy, cơ thể đã khỏe mạnh hơn nhiều, chứng tỏ Mặc Thâm thật sự không hạ độc.

Sáng sớm đầu mùa đông lạnh thấu xương, cô bọc cái chăn thật dày, đi ra khỏi nhà chính, vì cảm lạnh nơi hắt hơi một cái, vừa mới tỉnh hồn lại thì thấy vườn hoa trong sân được bố trí hết sức kỳ lạ, chia làm hai mảnh, một mảnh là cây bonsai, một mảnh là hoa…

Hoa bỉ ngạn…

Một người đã đi qua đường Hoàng Tuyền và sống lại như cô bị kinh hãi trước khu đất toàn hoa màu đỏ này, một lúc lâu sau, cô lững thững đi tới.

Mặc Thâm đang dùng các biện pháp giữ ấm cho cây cảnh, thấy Diệp Kiều đi về phía bụi hoa của Mặc Thiển, anh ta có chút không vui, cô cũng thích hoa này?

Thời tiết quá lạnh, hoa màu đỏ trực tiếp đông thành băng!

“Anh Mặc, cái này do anh trồng à?”. Diệp Kiều tò mò hỏi.

“Là Mặc Thiển trồng, cây cảnh bên này là của tôi, già như tôi không yêu thích mấy thứ nhẹ nhàng mà nham hiểm!”. Mặc Thâm cất giọng nói.

Điều đó cũng phù hợp với phong cách của Mặc Thâm.

“Anh Mặc, Mặc Thiển đâu? Nếu anh để tôi về, bị anh ta biết thì liệu tôi có ổn không?”. Diệp Kiều đi về phía Mặc Thâm, nhỏ giọng hỏi.

“Không đâu, cả ngày hôm nay Mặc Thiển đều sẽ không xuất hiện! Lát nữa ăn sáng xong, tôi sẽ cho người đưa cô về thành phố!”. Mặc Thâm vui vẻ nói.

Vì sao cả ngày hôm nay Mặc Thiển sẽ không xuất hiện?

Cô vẫn chưa từng thấy Mặc Thâm và Mặc Thiển xuất hiện cùng nhau.

“Nơi này là vùng núi sao?”. Cô nhìn xung quanh phía bên ngoài sân, thấy được những dãy núi chìm trong sương mù phía xa xa, hỏi.

“Đúng!”. Mặc Thâm trầm giọng nói.

Diệp Kiều nghĩ thầm, là vùng núi, anh Kiêu hẳn là sẽ không tìm được cô…

Chỉ chốc lát sau, Mặc Thâm đích thân vào phòng bếp bưng đồ ăn sáng ra, đến phòng khách nhà chính, bên trên bàn ăn để một cái khung ảnh.

“Anh Mặc, vì sao Mặc Thiển không có hộ khẩu?”. Diệp Kiều tò mò hỏi.

Mặc Thâm cũng nhìn về phía khung ảnh: “Tôi và Mặc Thiển đều đến từ tỉnh Y, năm đó hai anh em chúng tôi mang theo hai khối đá thô ngọc bích tổ truyền đến thành phố J buôn bán, lúc đó không ai trong chúng tôi có hộ khẩu cả! Sau này, Mặc Thiển xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, tôi nhập hộ khẩu, nó vẫn không thể…”.

“Tôi đi xem Mặc Thiển, cô ăn trước đi!”. Mặc Thâm không nói tiếp nữa, đứng lên, đi về phía phòng ngủ.

Mặc Thâm đi trong chốc lát, Diệp Kiều đã lặng lẽ rời khỏi vị trí.

“Mặc Thiển, em còn như vậy, anh sẽ đưa em vào đồn cảnh sát đấy, em có tin không?! Quả thật hồ đồ! Em còn thả sói ra, em điên rồi sao?! May mà không làm cô ấy bị thương, nếu không…anh sẽ không tha cho em!”

Mặc Thâm đứng bên giường, khiển trách với cái người nằm yên không nhúc nhích trên giường.

Diệp Kiều lén lút đứng ở cửa nhìn lén, Mặc Thâm nói một đống mà cũng không nghe thấy Mặc Thiển phản bác lại câu nào!

Đúng là kỳ lạ!

Mặc Thâm rất vui vẻ, ăn sáng xong, xe đưa cô trở về cũng chuẩn bị xong, lại còn là xe quân đội, một chiếc Audi, biển số quân dụng màu đỏ!

“Anh Mặc, sao anh có xe quân đội được?”. Cô nghĩ thầm, đây không phải biển giả chứ? Bình thường xe quân đội đi trên đường rất ít bị cảnh sát giao thông kiểm tra.

“Giám đốc Diệp, đừng hỏi, về sớm một chút, kẻo anh Lục lại lo lắng. Đúng rồi, ngày mốt tôi không thể nào giao Mặc Thiển ra được…”. Mặc Thâm tỏ vẻ rất đắn đo.

“Anh Mặc, có chuyện này tôi phải nói cho anh biết. Lúc trước Mặc Thiển bao nuôi một người đàn ông, chính là cái người bị sói cắn bị thương đó, anh ta xét nghiệm ra là dương tính với HIV…”. Diệp Kiều đang chuẩn bị lên xe thì nhớ đến việc này, xoay người nói với Mặc Thâm.

“Bởi vì Mặc Thiển quan hệ với an ta, cho nên, anh bảo Mặc Thiển nhanh chóng đi kiểm tra một chút đi!!”

Cô còn chưa nói dứt lời thì đã thấy sắc mặt Mặc Thâm thay đổi nghiêm trọng!

“Cô nói cái gì?!”. Mặc Thâm rống to hơn, bỗng nhiên như biến thành người khác vậy.

Bình Luận (0)
Comment