Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 909 - Chương 909:

Chương 909:

Diệp Kiều sợ hãi trước dáng vẻ của anh ta, lập tức lùi lại mấy bước, duy trì một khoảng cách nhất định với anh ta.

Mặc Thâm mặc trường sam, tay cầm quạt xếp, giờ đây có sắc mặt dữ tợn, hai mắt đỏ ngầu, phẫn hận trừng mắt nhìn Diệp Kiều: “Diệp Kiều, cái con đáng chết này! Đều tại cô làm hại! Đều tại cô!”

Vì sao Mặc Thâm bây giờ lại trông giống Mặc Thiển thế này?!

Thấy anh ta lao về phía mình, Diệp Kiều xoay người bỏ chạy.

“Ném cô ta vào chuồng sói cho tôi!”. Mặc Thâm điên cuồng rống lên, một đám người hầu mặc trường sam khó hiểu nhìn anh ta.

Ngài Mặc là một người lương thiện, sao lại đột nhiên trở nên hung tàn như vậy?!

“Mau lên! Bắt cô ta lại! Ném cô ta vào!”. Mặc Thâm lớn tiếng rống, dáng vẻ tàn độc đó không chỉ là dọa người!

Chỗ này không lớn, Diệp Kiều chạy mãi cũng hết đường, cũng quan sát phản ứng của Mặc Thâm.

Anh ta bây giờ trông như một người khác vậy!

“Rốt cuộc anh là Mặc Thâm hay là Mặc Thiển?”. Cô lớn tiếng hỏi.

“Tôi là Mặc Thâm! Mặc Thiển sắp bị cô hại chết rồi!”. Anh ta rống to, sau đó huýt sáo một tiếng, một loạt sói đói chạy đến từ sân sau!

Diệp Kiều sở hữu đủ loại công phu, bây giờ thấy mình bị sói đói bao vây, nhất thời bất lực…

Cô nhìn vẻ mặt hung ác của Mặc Thâm, chính xác là Mặc Thiển, bỗng nhiên nhớ đến một bộ phim Hong Kong!

Cô chửi tục trong lòng!

Mặc Thâm và Mặc Thiển có lẽ nào là cùng một người mà hai nhân cách?!

Người nằm đó là ai?!

Cả ngọn núi đã bị bọn họ lật tung lên, nhưng vẫn không tìm thấy, Lục Bắc Kiêu lái xe trên con đường núi gập ghềnh không bằng phẳng, khóe mắt thoáng nhìn thấy một tấm biển, trên đó viết “Khu vực quân sự trọng điểm, cấm thông hành!”.

Anh xuống xe, cầm điện thoại di động đã sắp hết pin trong tay.

Cả một vùng núi chỉ còn sót lại căn cứ quân sự bí mật này là chưa tìm thôi!

Lúc này đúng lúc có một chiếc xe quân sự đi qua, bụi đất tung bay, từ trên xe rơi xuống một bông hoa, anh chạy tới, khom lưng nhặt lên, cái này gọi là hoa bỉ ngạn!

Anh biết!

Căn cứ quân sự vận chuyển hoa này làm gì?

Anh lập tức gọi một cú điện thoại.

“Tư lệnh Lục! Kiểm tra giúp con, căn cứ quân sự ở vùng núi tây bắc có phiên hiệu gì?! Không nói cho con, con sẽ xông vào!”. Anh trầm giọng nói, nói xong đã lên xe!

Những người khác vẫn đang tìm trong núi.

Anh là quân nhân, anh hiểu những ngọn núi tầm thường này có thể sẽ cất giấu một số căn cứ bí mật, cho nên vẫn không nghĩ đến phương diệ này, cũng chưa từng nghĩ là sẽ đi vào tìm!

Nhưng mà, bông hóa này đã khiến anh sinh lòng nghi ngờ!

Nghe cái giọng như muốn giết người của con trai, tư lệnh Lục nghĩ thầm, tám phần mười là có liên quan đến con dâu, cho nên phân phó cho cảnh vệ viên đi.

“Báo cáo thủ trưởng! Căn cứ quân sự ở vùng núi tây bắc đã rút lui từ bốn năm trước rồi! Nơi đó từng là kho đạn của sư đoàn!”. Lính cảnh vệ chạy tới báo cáo, Lục Bắc Kiêu đã nghe thấy lời anh ta!

Rút lui rồi mà vẫn viết mấy chữ “Khu vực quân sự trọng điểm” to đùng đỏ lè?!

Anh cúp điện thoại, lập tức gọi điện thoại cho những người khác, kết quả, điện thoại của anh đã tắt ngúm, hết pin, không thể làm gì khác hơn là nhanh chóng đi vào một mình trước!

Trong cái chuồng sói to như cái lồng chim khổng lồ, hai tay Diệp Kiều bị treo lên trời, phía dưới là một đám sói đói há to cái miệng to như chậu máu, ngẩng đầu hung ác nhìn cô!

Mặc Thâm đứng bên ngoài lồng sắt, sầm mặt nhìn Diệp Kiều.

Diệp Kiều nhìn cái người vừa là Mặc Thâm vừa là Mặc Thiển, trong lòng đến bây giờ vẫn khiếp sợ!

Chính là một kẻ thần kinh bị bệnh tâm thần phân liệt!

Bình Luận (0)
Comment