Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 910 - Chương 910:

Chương 910:

Cùng một người, đồng thời sở hữu hai nhân cách, một nhân cách chủ, một nhân cách tách rời!

Nói cách khác, Mặc Thâm và Mặc Thiển thật ra là cùng một người, có đôi khi là Mặc Thâm, có đôi khi là Mặc Thiển!

Lúc trước không phải là cô chưa từng nghi ngờ điều này, nhưng mà nhìn thấy ảnh chụp chung của hai anh em Mặc Thâm và Mặc Thiển, lúc biết trong phòng ngủ còn một người đang ngủ nữa, cô cảm thấy mình quá lo lắng, cho đến khi người bệnh tâm thần này bị kích thích ngay trước mắt mình, đột nhiên biến từ Mặc Thâm thành Mặc Thiển, cô mới thật sự hiểu ra!

Mặc Thâm, Mặc Thiển vốn dĩ là hai người!?

Người nằm đó là Mặc Thâm hay là Mặc Thiển?! Vì sao người này lại biến thành hai nhân cách?

Người trước mắt bị tâm thần phân liệt, nhân cách chủ là Mặc Thâm hay là Mặc Thiển?

Trong chốc lát cô không thể phân biệt rõ ràng, chỉ cảm thấy Mặc Thâm ước gì có thể chém cô thành muôn mảnh, dưới chân cô chính là tất cả những con sói đói hung mãnh, cô dốc sức co chân mình lại, thân thể đã sắp cuộn thành quả cầu rồi, không thể để chúng nó với tới, cổ tay đã bị siết chặt đau đớn, sớm đã mất đi tri giác rồi.

Cô thế mà lại gặp cái tình huống y như phim truyền hình! Ngẫm lại thì, nữ cảnh sát Trần Tam Nguyên còn bị kẻ tâm thần phân liệt bắt cóc bạo hành!

Cô phải giữ tỉnh táo!

Không thể kích thích Mặc Thâm nữa, kẻ tâm thân này ra lệnh một tiếng cho những con sói này gặm cô! Không biết có phải là kết quả do được thuần hóa quanh năm hay không, những con sói này đều nghe lời anh ta.

“Mặc Thâm! Cứu mạng với!”. Sau giây phút suy nghĩ ngắn ngủi, cô nghiêng đầu, nhìn về phía Mặc Thâm đang khoanh hai tay trước ngực đứng bên ngoài lồng sắt với vẻ mặt lạnh lẽo, cô đau khổ cầu xin.

Cô có thể gọi nhân cách Mặc Thâm ra không?

“Tôi là Mặc Thiển!”. Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi, hung ác nói.

“Anh là Mặc Thâm! Anh là người tốt Mặc Thâm! Mặc Thâm, anh không thể nhìn Mặc Thiển làm chuyện xấu tiếp được! Anh nhanh nhanh quản anh ta đi!”. Diệp Kiều lớn tiếng kêu, vẻ mặt Mặc Thiển bối rối, vặn vẹo, dưới lớp da kia như thể có hai người đang tranh đấu, đánh lộn!

“Tôi là Mặc Thiển! Diệp Kiều! Ngày hôm nay chính là ngày chết của cô!”. Người đàn ông quát ầm lên, sau đó huýt sáo một tiếng, những con sói đói hung mãnh nhảy về phía cô, thấy một con sói nhào lên, cô lập tức đá một cú lên đầu nó!

Sức cô vốn đã lớn, cú đá này trực tiếp đá bay con sói kia nện vào lồng sắt, con sói té trên mặt đất, toàn thân co rút, miệng chảy máu tươi.

Cô lạnh lùng liếc nhìn, tiếp tục đánh, tuy cổ tay bị trói, nhưng eo và chân vẫn còn sức lực!

Lại một con sói nữa bị cô đá văng, sau đó nhiều con xuất hiện hơn, Diệp Kiều bối rối, vì sao sói trước mắt lại càng ngày càng nhiều vậy?

Quần áo trên người cô đã bị cắn rách rưới, cả người toát mồ hôi bị gió lạnh thổi qua, cô run rẩy, con sói vốn dĩ té xuống đất, sao không thấy con nào hết vậy?

Bỗng nhiên, một con sói hung mãnh xông lên, cắn một cái lên mắt cá chân cô, cô lập tức duỗi chân ra, càng nhiều sói lao tới hơn, lần này cảm thấy đau đớn rồi!

Trong lồng lớn, cô gái bị treo trên không đang bị ba con sói đói cùng nhau tấn công.

Ánh mắt người đàn ông lóe lên, trái tim như bị xé rách, giãy dụa, bỗng nhiên anh ta huýt một tiếng sáo, mấy con sói lập tức ngừng công kích.

“Diệp Kiều!”. Người đàn ông vọt vào chuồng, lớn tiếng kêu với vẻ mặt đau lòng.

Anh ta lại biến thành Mặc Thâm rồi!

Mặc Thâm vọt vào chuồng, thả Diệp Kiều xuống, cô ngã ngồi trên đất, sợi dây trên cổ tay nhanh chóng được Mặc Thâm cởi ra, nhìn cổ tay máu thịt be bét của cô, Mặc Thâm nghiến răng nghiến lợi nói: “Cái tên súc sinh Mặc Thiển ân ày!”

Vừa mới cởi trói, Diệp Kiều đã nhanh chóng lao ra khỏi chuồng, trốn Mặc Thâm thật xa, kẻo anh ta lại biến thành Mặc Thiển!

Bình Luận (0)
Comment