Mặc Thâm nhìn cô với ánh mắt ân cầm, vẻ mặt trìu mến.
Diệp Kiều lại liên tục lùi về sau, khóe mắt do dự nhìn những con sói đói khắp nơi trong sân sau.
“Giám đốc Diệp! Tôi dẫn cô đi xử lý vết thương! Cô yên tâm, Mặc Thiển sẽ không trở lại hại cô đâu!”. Mặc Thâm trầm giọng nói, tiết chế sự quan tâm lại, giọng điệu trở nên khách sáo.
“Anh Mặc, không cần làm phiền, tôi phải rời khỏi nơi này ngay lập tức! Bất cứ lúc nào Mặc Thiển cũng có thể quay về hại tôi!”. Cô vừa lùi lại vừa nói, xung quanh cô đều là sói, chúng nó nhìn cô chằm chằm, nhưng không tấn công cô.
Những con sói này cũng nghe lời Mặc Thâm à!?
“Giám đốc Diệ, Mặc Thiển bị người ta hại thành như vậy đó, xin cô tha thứ cho!”. Mặc Thâm lại giải thích cho Diệp Kiều đang phòng bị lần nữa, Diệp Kiều vẫn không ngừng lùi lại.
“Tôi biết! Tôi cũng hiểu!”. Cô không dám nói một lời nào kích thích anh ta nữa, liên tục lùi về sau.
Lúc này, nghe thấy tiếng động cơ ô tô ở cách đó không xa, còn không chỉ một chiếc, cô vui mừng, có phải là anh Kiêu tìm tới rồi hay không?!
…
Chiếc xe việt dã đi theo chiếc xe quân sự vào một cánh cổng, ở cổng có người ngăn lại, Lục Bắc Kiêu nhấn vài tiếng còi ô tô, không quan tâm, mạnh mẽ vọt vào, mấy người ở cửa kịp thời né ra! Những người này trông không khách gì dân chúng bình thường, cũng không có bất kỳ vũ khí nào.
“Ai là ai? Xông vào làm gì?”. Một người mặc đồ rằn ri giả quân nhân nhảy từ xe quân sự xuống, quát anh, anh chỉ ấn còi ô tô, tiếp tục phách lối tiến về phía trước.
Toàn bộ khu nhà này tọa lạc trong một thung lũng, vách tường doanh trại chưa bị dỡ xuống, ở vị trí trung tâm có một căn tứ hợp viện.
Ah lái xe, trực tiếp đi vòng qua cửa tứ hợp viện, rút súng lục sau lưng ra, nhanh chóng xuống xe, hùng hổ đi vào tứ hợp viện.
“Diệp Kiều!”.
Trong sân sau, Diệp Kiều đang phòng bị liên tục lùi về sau, nghe thấy giọng nói này, trong tích tắc, cơ thể cô được thư giãn, cô xoay người bỏ chạy!
“Anh Kiêu!”
Cô hô to một tiếng rồi phóng vào sân, vừa chạy tới phía trước thì đã thấy Lục Bắc Kiêu cầm một khẩu súng lục màu đen trong tay, bước đi tới.
Nhìn cô trong bộ dạng quần áo bị cắn tả tơi, đầu tóc rối bời, lao về phía mình, Lục Bắc Kiêu sửng sốt một chút, cô đã nhào vào ngực anh, anh trở tay ôm lấy cô, đặt cằm lên đỉnh đầu cô, trên người cô có một mùi hương khác thường, anh lại hôn mạnh lên tóc cô một cái: “Nhóc con!”. Anh nghiên răng nghiến lợi, ôm cô càng chặt hơn.
Trời mới biết, cả đêm qua làm thế nào mà anh chịu đựng nổi!
“Anh Kiêu, em không sao! Mặc Thâm và Mặc Thiển thật ra là cùng một người, hai nhân cách!”. Cô buông anh ra, ngửa đầu, vội vàng nói.
“Chiều qua anh đã biết rồi, đang định gọi điện thoại nói với em thì em đã bị bắt đi! Mặc Thiển đâu?”. Anh nhìn cô, trầm giọng hỏi, thấy cổ tay cô bị thương, anh sầm mặt xuống, nghiến chặt răng hàm.
Cả đêm qua, có phải cô đã bị cái tên biến thái Mặc Thiển đó ngược đãi hay không?!
“Ngày hôm nay chắc là Mặc Thâm xuất hiện! Mặc Thâm xuất hiện vào ngày chẵn âm lịch!”. Anh lại nói.
Thì ra còn có chuyện đó! Lúc trước cô cũng không biết.
“Nhân cách Mặc Thiển bị em kích thích mà xuất hiện, bây giờ lại biến thành Mặc Thâm rồi! Ở sân sau! Mặc Thiển có bầy sói, anh ta nhốt em trong chuồng sói, Mặc Thâm thả em ra!”. Diệp Kiều vội vàng kể lại.
Lúc này, Mặc Thâm đi ra từ con đường dẫn đến sân sau, Lục Bắc Kiêu nhìn thấy anh ta, lập tức bảo vệ Diệp Kiều trong lòng, khẩu súng trong tay không hề khách sáo nhắm ngay mi tâm của anh ta!
Bất kể bây giờ anh ta là ai thì cũng đều là một quả bom hẹn giờ có thể nổ tung bất cứ lúc nào!