Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 917 - Chương 917:

Chương 917:

Người thích Diệp Kiều là Mặc Thâm, là nhân cách Mặc Thâm mà Mặc Thiển đã phân tách ra, chứ không phải Mặc Thâm thực thụ trước mặt này.

Diệp Kiều trong bộ dạng quần áo bị sói cắn phá, có thể dùng từ “quần áo tả tơi” để miêu tả; mái tóc rối loạn, trên mặt cũng có vết bẩn, vết máu, có thể dùng từ “rối bù” để hình dung; chứ không gọn gàng như Mặc Thiển miêu tả, nhưng mà cho dù quần áo tả tơi, đầu tóc rối bù, thì cái khí chất phóng khoáng, chững chạc của cô lại giống như Mặc Thiển miêu tả, cũng là kiểu mà Mặc Thâm thích.

Mặc Thiển, rất hiểu người anh trai này!

Tuy anh ta ác, nhưng anh ta lại sống ra được một Mặc Thâm lương thiện!

“Giám đốc Diệp, tôi thay mặt Mặc Thiển nói xin lỗi với cô!”. Mặc Thâm thành khẩn nói.

Diệp Kiều lập tức lắc đầu: “Anh Mặc, tất cả những gì Mặc Thiển làm, tôi đều có thể hiểu được. Nhưng mà, tính cách anh ta vặn vẹo, cũng không phải là tôi muốn hại anh ta!”

“Giám đốc Diệp, tôi biết cả! Tất cả hậu quả đều tại nó gieo gió gặt bão!”. Mặc Thâm trầm giọng nói.

Diệp Kiều cong môi, nở nụ cười chân thành: “Anh tĩnh dưỡng cho khỏe nhé! Cáo từ!”. Cô lễ phép nói, dứt lời thì nắm tay Lục Bắc Kiêu, nắm rất chặt.

“Anh Mặc, xin hỏi, Mặc Thiển cho vợ tôi dùng thuốc gì vậy?”. Lục Bắc Kiêu chờ bọn họ nói chuyện xong mới bước tới hai bước, trầm giọng hỏi.

“Hai người không cần lo lắng đâu! Giám đốc Diệp nghỉ ngơi mấy ngày là sẽ bình phục thôi, không gây tác dụng phụ cho cơ thể đâu!”

“Anh Kiêu, đi thôi! Thuốc này em biết!”. Mặc Thâm và Mặc Thiển đều đến từ miền núi tỉnh Y, hẳn là bọn họ cùng dân tộc với mẹ của Hoa Nhụy, bọn họ am hiểu việc dùng nấm độc làm thuốc gây ảo giác, nếu lợi hại thì còn có thể khống chế người bị trúng độc! Nhưng mà người có bản lĩnh như vậy thì hầu như đều đã mất tăm mất tíc.

Sau khi hôn mê, cơ thể cô không thể động đậy được, thật ra cũng là một loại ảo giác.

Lục Bắc Kiêu ôm ngang cô lên, ra khỏi căn nhà này, trong sân, những bông hoa bỉ ngạn chỉ thấy hoa không thấy lá đã đông cứng thành màu hổ phách.

Hoa bỉ ngạn, bỉ ngạn nở, chỉ thấy hoa, không thấy lá, hoa và lá, ra đời hàng tỉ năm, mặc dù cùng gốc nhưng mà khó tương phùng.

Ngôn ngữ của hoa, sự dịu dàng của ác quỷ.

Diệp Kiều mặc áo khoác của Lục Bắc Kiêu, hai người đều trông chật vật, trên người đều là mùi thối của sói! Anh kiểm tra cẩn thận vết thương trên người cô, sợ bị máu của Mặc Thiển dính vào, tuy rằng bọn họ vẫn chưa xác định là rốt cuộc Mặc Thiển có bị lây HIV hay không.

Xe vẫn đang lắc lư trên con đường núi gập ghềnh không bằng phẳng, trên người có thể nhìn thấy xe quân sự và xe cảnh sát thực thụ.

“Lục Bắc Kiêu, lúc em cầm súng nhắm vào anh, vì sao anh không tránh ra, anh không phải là người bình thường, với thân thủ của anh, trước khi em nổ súng là cũng có thể chống lại em rồi!”. Cô dựa trong ngực anh, nhìn chiếc cằm đầy râu lún phún của anh, nghiêm túc hỏi.

Lục Bắc Kiêu cúi đầu nhìn cô: “Bởi vì anh chắc chắn, em sẽ không nổ súng với anh”.

“Chắc chắn như thế à, lúc đó em thật sự bị mê hoặc rồi, lúc đó trong mắt em không có gì cả, trống rỗng, bên tai cũng chỉ có thể nghe thấy tiếng ra lệnh cho em, thật sự suýt nữa em đã nổ súng rồi!”. Nghĩ lại còn sợ, quan trọng là, anh thế mà lại không tránh.

“Bởi vì ông đây đã gọi em, em dám không tỉnh lại, em dám nổ súng với anh thử xem?”. Anh khí phách nói, tỏ vẻ vô cùng tự tin.

Chính cái sự tự tin đó, tự tin an có thể đánh thức cô, bà Lục sẽ không nổ súng với anh.

“Nếu em nổ súng thật, anh thử thế nào được nữa?”. Diệp Kiều cảm thấy buồn cười, lại không còn gì để nói.

“Ưm…”. Anh đột nhiên mạnh mẽ hôn cô.

Mẹ kiếp, trên xe còn có tài xế đấy, ghế phụ còn có người kia kìa!

Anh vẫn cứ mạnh mẽ hôn cô như chốn không người.

Bình Luận (0)
Comment