Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 918 - Chương 918:

Chương 918:

Kể từ khi cô bị bắt cóc, trái tim anh vẫn treo trên cổ họng, bây giờ hôn cô, trái tim mới về lại chỗ cũ, nghĩ lại vừa rồi mà chấn động tâm can, nụ hôn này càng trở nên sâu hơn!

Mấy năm nay, Lục Bắc Kiêu anh có tình huống chấn động nào mà chưa từng trải qua, sự nguy hiểm ngày hôm nay đối với anh mà thối thì chỉ như cơm bữa mà thôi! Nhưng mà có cô ở đây thì thật sự là chấn động tâm can rồi! Có thể khiến Lục Bắc Kiêu anh sợ hãi, Lục Bắc Kiêu anh nóng ruột, cũng chỉ có sự an nguy của Diệp Kiều mà thôi!

Hai người đến bệnh viện, đang được nhân viên y tế xử lý vết thương trên người trong khi nhìn họ bằng ánh mắt quái dị như nhìn người rừng, còn tiêm vắc xin phòng dại và globulin miễn dịch, tuy cũng không bị sói cắn phải, nhưng mà có bị cào trầy.

Họ cũng không đi đâu mà về thẳng nhà, tắm rửa sạch sẽ mùi hôi trên người, sau đó cô bị anh kéo lên giường, lấy thuốc khử trùng bôi lại lên cổ tay cô rồi quấn băng gạc lại, Diệp Kiều đau đến mức gào khóc.

Sau đó cô phản công, cũng lấy thuốc khử trùng bôi lên những vết trầy trên người anh, trong lúc vô tình, cô nhìn thấy những tia máu đỏ trong mắt anh, trái tim lập tức quặn thắt.

“Tìm em cả đêm à?!”. Cô đau lòng hỏi, một tay ôm nửa khuôn mặt anh.

Lục Bắc Kiêu cầm bao thuốc lá trên tủ đầu giường, rút ra một điếu ngậm lên miệng: “Ngoan, châm lửa cho anh!”

Anh thật sự không phải kiêu ngạo bình thường đâu!

Hút thuốc trong phòng ngủ, cô không dạy dỗ anh là đã không tệ lắm rồi, còn muốn cô châm lửa!

Nhưng cô vẫn nuông chiều anh, cầm lấy cái bật lửa anh đưa cho, “lạch tạch” một tiếng, cô trìu mến nói: “Lửa của ngài đây!”

Anh rít một hơi thuốc thật sâu, khói thuốc phun ra từ khóe miệng và mũi, khép hờ mắt, vẫn luôn nhìn một chỗ, hút vài hơi mới nhìn cô ở trong ngực và nói: “Diệp Kiều, con mẹ nó em mất thích một đêm, ném mất nửa cái mạng của ông đây! Con mẹ nó em hiểu không?”

Mấy năm nay anh đã trưởng thành, chững chạc hơn nhiều, đã rất ít khi chửi tục rồi, nhưng giờ anh gần như là nghiến răng nghiến lợi nói tục, giọng điệu có vẻ chỉ trích cô, thậm chí là hận cô, hận cô mất tích một đêm, hành hạ anh đến mức sắp mất mạng!

Ngôn ngữ thô tục nhưng cũng chết người!

Cô không chỉ không tức giận, tim còn đập nhanh hơn, như lúc mới yêu anh vậy!

“Hiểu!”. Cô ngửa đầu nhìn anh, cười nói.

“Ông đây muốn phạt em!”. Anh rũ mắt, cắn răng nói.

“Phạt thế nào?”

“Đánh mông em!”. Anh nói xong, đè điếu thuốc trong gạt tàng thuốc, khống chế cơ thể gần như khỏa thân của cô nằm lên giường, Diệp Kiều đang định phản đối thì bàn tay anh đã hạ xuống không hề khách khí chút nào!

Bép bép bép!

“Lục Bắc Kiêu!”. Tiếng rống như sư tử Hà Đông vang lên, Diệp Kiều xấu hổ và giận dữ đến mức muốn giết người!

Cô biết cô mất tích một đêm, lại còn nằm trong nguy hiểm, anh tìm không thấy cô thì trong lòng khó chịu, nhưng mà cũng không thể đánh mông cô chứ?!

Tốt xấu gì cô cũng là một người phụ nữ trưởng thành, là nữ vương Kiều trong mắt người ngoài!

Ở nhà bị chồng đánh mông như một đứa trẻ lên ba thế này, bị truyền ra ngoài thì mất mặt bao nhiêu?!

“Lục Bắc Kiêu! Anh dừng tay lại cho em! Em hận anh! Ông nội anh! Anh dám đánh mông em!”. Diệp Kiều rống to lên, cũng không để ý sẽ có người nghe thấy hay không.

Tiếng đánh biến mất, đột nhiên cảm thấy bị anh đè nặng phía sau, hơi thở nóng rực của anh phả lên tai cô, người đàn ông thô tục nói: “Không chỉ đánh mông em, còn muốn…”. Hai chữ thô tục phía sau, không cách nào miêu tả được, Diệp Kiều ngửa đầu hét chói tai!

Mưa rền gió dữ tàn phá cô như vũ bão!

Người đàn ông bị đè nén cảm xúc cả một đêm, ép bản thân phải tỉnh táo, bây giờ đã trút hết những cái gọi là lo lắng, tình yêu thậm chí là “hận” cô vào cuộc yêu sảng khoái này…

Bình Luận (0)
Comment