Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 919 - Chương 919:

Chương 919:

Nghe nói Diệp Kiều bị bắt cóc, lại được cứu, bà Đỗ dẫn Lục Tiểu Vũ và Lục Tiểu Cổn đến tứ hợp viện xem thử, Lục Tiểu Vũ vọt vào đầu tiên, đúng lúc nghe thấy tiếng quát tháo tức giận của Diệp Kiều.

“Mẹ lại bị cha đánh đòn rồi!”. Nhóc con nói với giọng đau lòng chế giễu.

Lục Tiểu Cổn nhíu mày, bước tới trước, bịt lấy miệng Lục Tiểu Vũ từ đằng sau: “Lại nói bậy!”

Tuy rất ghét bỏ Diệp Kiều, nhưng mà cậu không thể khiến Diệp Kiều mất mặt trước mặt bà nội được!

“Ưm ưm ưm…”. Người ta không có nói bậy! Diệp Kiều tự chửi mà!

Bà Đỗ vẫn chưa bước vào cửa thì đã thấy Lục Tiểu Cổn kéo Lục Tiểu Vũ ra ngoài: “Bà nội, bọn họ đang nghỉ ngơi!”

Lục Tiểu Cổn bịt kín miệng Lục Tiểu Vũ, lớn tiếng nói với bà nội.

“Cũng đúng! Nghe nói cha con tìm mẹ con cả đêm không chợp mắt! Chúng ta vẫn nên đừng quấy rầy họ!”. Bà Đỗ vội vàng nói, lập tức gọi điện thoại cho những người thân muốn đến thăm, bảo bọn họ cũng đừng tới.

Lục Tiểu Cổn vừa buông miệng Lục Tiểu Vũ ra, Lục Tiểu Vũ lại muốn nói, thế là cậu không thể làm gì khác hơn là lại bịt chặt, vừa kéo vừa tím cô bé ra khỏi cổng.

Hai đứa bé theo bà nội đến Bộ tư lệnh chơi với ông nội, tứ hợp viện gần như là không gian sinh tồn của bọn họ!

Chỉ có mạnh mẽ muốn cô mới có thể trấn án được nỗi sợ hãi trong lòng anh, Diệp Kiều chỉ có thể chịu đựng!

Tuy chuyện này không trách cô, nhưng cô biết, trong nhận thức của Lục Bắc Kiêu, cô làm anh lo lắng thì chính là cô sai!

Cho nên cô cũng không trách anh, chỉ tức anh đã đánh mông cô, nhất là sợ hai đứa nhỏ biết!

Sau khi hoan lạc xong, cơ thể màu đồng đổ đầy mồ hôi và cơ thể trắng tuyết lấm tấm đầy mô hồi quấn chặt vào nhau, cho dù ngủ cũng không tách ra, cánh tay rắn rỏi của anh vẫn vững vàng bá đạo ôm lấy cơ thể cô, để cô đè lên người anh ngủ, anh cũng ngủ rất say…

“A…”. Cái mông đau quá, cái tên bạo quân này, thật sự ra tay không nhẹ, không thương xót gì cả!

Lúc Diệp Kiều mơ mơ màng màng tỉnh lại, tay không ngừng vuốt ve cái mông, nghĩ đến “nỗi nhục” bị anh đánh đòn là trong lòng lại tức giận!

Anh đâu rồi?

Phát hiện anh không ở trong phòng, lòng cô tràn đầy nghi hoặc, lúc này cửa phòng mở ra, có người đẩy cửa đi vào!

Cô cầm cái gối đập liên tục: “A a a a a cứu mạng với! Có sói!”

Lục Bắc Kiêu vừa đi vào thì nhìn thấy dáng vẻ hoảng sợ của cô, anh thót tim, cô lại xuất hiện ảo giác sao!

Anh vội vàng bước tới với vẻ mặt đau lòng, Diệp Kiều nhìn anh, liên tục lùi về sau, miệng còn không ngừng kêu: “Sói háo sắc! Đừng tới đây!”

“Diệp Kiều! Là anh! Không có sói!”. Anh lớn tiếng nói, ôm cô vào òng, Diệp Kiều vẫn còn giãy dụa trong ngực anh: “Sói háo sắc đừng động vào tôi! Đi ra ngoài!”

Sói háo sắc?

Lục Bắc Kiêu sửng sốt, nghi ngờ nhìn cô: “Diệp Kiều, em nhìn thấy gì?”

“Sói háo sắc!”. Diệp Kiều nhìn anh với vẻ mặt thành thật, vô cùng chắc chắn nói.

“Sói háo sắc? Trông thế nào? Hắn làm gì em?”. Lục Bắc Kiêu nghiêm túc hỏi, sắc mặt tối sầm lại, tưởng rằng cô nhìn thấy có người đàn ông nào giở trò với cô!

“Hắn đè em lên giường xxx!”. Diệp Kiều nói một cách nghiêm túc không gì sánh được, chỉ thấy Lục Bắc Kiêu trông như muốn giết người!

Anh muốn làm thịt con sói háo sắc này quá! Sao cô lại có ảo giác như vậy?

“Sói háo sắc đó trông như thế nào?! Em đã từng thấy trong hiện thực chưa?”. Anh lớn tiếng chất vấn.

Diệp Kiều chớp hai mắt, gật đầu.

Cô lại còn gặp qua rồi?

“Ai?”. Lục tiên sinh muốn giết người đến nơi rồi!

Diệp Kiều nhìn anh với vẻ mặt thành thật, nâng tay phải lên, chỉ vào ảnh cưới treo trên đầu giường, vừa vặn chỉ vào cái người mặc quân trang – Lục Bắc Kiêu…

Bình Luận (0)
Comment