Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 920 - Chương 920:

Chương 920:

Lục Bắc Kiêu – bừng bừng sát khí, muốn giết chết tên sói háo sắc muốn vấy bẩn cô trong ảo giác của cô – nhìn theo ngón tay cô, chậm rãi dời mắt lên, cuối cùng nhìn vào…

Diệp Kiều chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú đằng đằng sát khí kia bỗng nhiên cứng đờ lại, ngơ ra.

Cô cười “hahahaha”, lấy tốc độ “sét đánh không kịp bịt tai” xoay người trốn sang bên kia giường.

“Diệp Kiều Kiều!”. Người đàn ông rống lên một tiếng như sấm nổ, đinh tai nhức óc, như muốn xuyên thủng nóc nhà.

Đôi mắt đen láy nặng nề hung ác trừng mắt nhìn người phụ nữ bé nhỏ nghịch ngợm sau là dự định bỏ trốn.

Lại dám đùa giỡn anh, hơn nữa đùa còn ác như vậy.

Anh vừa tưởng tượng đến hình ảnh người đàn ông khác đè cô lên giường mà xxx là thật sự muốn giết người rồi!

Lúc này, ngực anh còn phập phồng kịch liệt!

Bà Lục nghịch ngợm vô cùng vui vẻ đã xuống giường, dựa lưng vào tường, nhìn ông Lục sắc mặt tái xanh, nổi giận đùng đùng, cô giơ hai tay lên thành hình chữ “V” thắng lợi, vẻ mặt vô cùng đắc ý: “Cho anh đánh mông em này!”

Cô chỉ trả thù anh một chút xíu thôi mà!

“Xem ra, lúc trước đánh em vài cái là nhẹ quá rồi!”. Lục Bắc Kiêu nghiến răng nghiến lợi, bước nhân chân về phía bà Lục đang dựa vào tựa, 26 tuổi mà nghịch ngợm như 18 tuổi.

“Lục Bắc Kiêu anh đừng tới đây!”. Cô sợ hãi kêu lên, nhanh chóng tựa lưng vào tường dịch về phía tủ quần áo, đôi mắt tràn ngập mưu kế, tín toán xem làm thế nào để thoát khỏi móng vuốt của anh.

“Diệp Kiều Kiều, em tốt nhất là đứng yên đừng nhúc nhích, nếu không…bị anh bắt được, hậu quả càng nghiêm trọng hơn đấy!”. Lục Bắc Kiêu khí phách cảnh cáo với bà Lục ranh mãnh.

Thân hình cao lớn phóng về phía Diệp Kiều mặc đồ ngủ để trần hai chân đứng ở chân tường, cô giống như con cá chạch, vội vàng chạy tới cửa phòng vệ sinh, đắc ý nhìn anh nhào vào hư không.

“Lục Bắc Kiêu, trước đó anh đánh mông em, em chỉ trả thù anh một chút mà thôi, chúng ta huề nhau, nếu anh không để em yên nữa, em, em sẽ làm loạn cho anh xem!”. Diệp Kiều lớn tiếng nói.

“Làm loạn? Em muốn làm loạn thế nào?”. Anh vừa đi về phía cô vừa sâu xa hỏi.

“Anh đừng tới đây!”. Thấy anh càng ngày càng đến gần, cô lớn tiếng quát.

Anh nào có nghe cô, quặm mặt lại, xông về phía cô, Diệp Kiều lập tức vào phòng vệ sinh, mưu đồ đóng cửa lại, cuối cùng chỉ còn lại một khe hở, bàn tay anh gắng gượng chen vào, sức của cô nào có địch nổi anh?

Diệp Kiều thấy không ngăn được, vội vàng trốn vào bên trong, vừa trốn vừa uy hiếp anh.

Thấy vòi hoa sen, cô vội vã lấy qua, mở nước nóng, làm vũ khí.

“Không được qua đây!”. Cô bật mức nước mạnh nhất, bắn thẳng về phía trước, lớn tiếng ra lệnh cho anh.

Nhìn người phụ nữ bé nhỏ cầm vòi hoa sen làm vũ khí, Lục Bắc Kiêu lập tức vui vẻ: “Cục cưng, đạn anh còn không sợ, anh lại sợ cái đồ chơi bắn không tới này của em à?”.

Qua đây cho anh đánh mông hả giận nào!

“Không!”. Cô nói, còn cố ý bước tới hai bước lớn, vừa tấn công anh vừa né tránh, dáng vẻ khiêu khích, ở trong mắt Lục Bắc Kiêu cô lại thật sự vừa hèn vừa đáng yêu vô cùng.

Anh bước nhanh tới, không để ý quần áo trên người mình đã bị vòi hoa sen dội ướt, truy đuổi cô trong phòng tắm, bộ đồ ngủ mỏng manh trên người Diệp Kiều cũng ướt nhẹt, may mà là nước ấm.

“A!”.

Cô bị dồn đến góc nhà, bị anh ôm vào ngực, cô hét lên một tiếng, cánh tay rắn rỏi của anh vòng qua eo cô, Diệp Kiều cảm giác nửa người sắp chạm đất rồi, cái mông bị ép nhô cao lên, như thể người lớn đánh con nít hư, âm thanh “bép bép bép” vang vội.

“Lục Bắc Kiêu, tôi hận anh!”. Cô sửng sốt một chút rồi cắn răng, phẫn hận gằn từng chữ.

Bình Luận (0)
Comment