“Diệp Kiều Kiều! Chính em tự chuốc lấy!”. Lục Bắc Kiêu nghiêm nghị rống lên, như phụ huynh dạy dỗ đứa con nghịch ngợm vậy!
“Còn sói háo sắc, còn đè em lên giường xxx! Diệp Kiều Kiều! Sao em lại hiểu cái điểm nổi điên của anh thế?!”. Giọng điệu của anh vừa yêu vừa hận, nói xong lại đánh cô một cái nặng nề! Đối với một người có mức độ chiếm hữu cô đến mức biến thái như anh thì nào có chịu nổi cái kiểu vui đùa của cô!
“Sói háo sắc không phải là đồ cầm thú anh sao?! Là tự anh cả nghĩ quá thôi! Mụ nội anh! Lục Bắc Kiêu! Lần này em thật sự tức giận đấy!”. Diệp Kiều rống lên, may mắn hai đứa nhỏ không có ở nhà, nếu chúng thấy cảnh tượng này thì cô cứ đâm thẳng vào tường mà chết cho xong!
“Nhóc con! Còn lý luận?”. Lục Bắc Kiêu nói xong, lại nặng nề đánh xuống, thật sự hơi mạnh đấy!
Tay của lính đặc chủng vừa to vừa dày, sức lực vô cùng lớn, cách lớp quần áo mà cũng có thể đánh đến mức cánh mông quả đào của Diệp Kiều run rẩy và nóng rát!
Diệp Kiều vừa tức giận vừa phẫn hận trong lòng!
“Huhu…”. Không mắng nữa, cô khóc, khóc cho cái tên cầm thú này xem!
Thấy cô bị đánh đến bật khóc, cơn giận trong lòng Lục Bắc Kiêu nhất thời tiêu tan một nửa, khóe miệng cũng đắc ý cong lên, vừa “chiến đấu” xong, quần áo trên người hai người đều ẩm ướt!
Anh đỡ cô dậy, Diệp Kiều mạnh mẽ đẩy anh ra, không có sự nâng đỡ của anh, cô trực tiếp ngã ngồi trên đất, lần này con mẹ nó cái mông càng đau!
Đã không còn từ ngữ nào có thể miêu tả nét mặt và tâm trạng của cô nữa rồi!
Hai mắt cô đẫm lệ mông lung, nhìn cái tên biến thái nhà mình vẫn ung dung: “Lục Bắc Kiêu! Lúc đó em nên bắn anh đi! Mụ nội anh!”
Nói xong, cô chật vật bò dậy, đi về phía cửa, đang đi thì trượt chân một cái, cơ thể ngã lui sau, nhưng mà đã được người nào đó kịp thời ôm vào lòng!
“Anh buông ra! Buông ra!”. Nhìn khuôn mặt tuấn tú kia nở nụ cười đểu, cô lớn tiếng nói.
“Vợ anh thật con mẹ nó đáng yêu!”. Anh bất thình lình phun ra một câu!
Trên khóe mặt bà Lục còn vương một giọt nước mắt, đôi mắt to nhìn anh chằm chằm, không để ý đến anh!
Ở trong lòng cô tức giận mắng: Con mẹ nó anh thật ghê tởm!!
Anh ôm cô đến phòng ngủ, để cô nằm lên giường.
“Ngoan, để anh nhìn xem mông có sưng không!”. Nói xong, anh định cởi quần ngủ của cô, Diệp Kiều đưa tay túm chặt lưng quần, không cho anh cởi!
“Biến thái!”. Cô nghiến răng nghiến lợi nói.
Anh chưa từng dạy dỗ hai đứa nhỏ như vậy, thế mà lại đánh cô như đứa con nít hư! Cô là nữ vương Kiều! Nữ vương! Vương!
Cô túm chặt lưng quần, rốt cuộc không chống cự nổi với sức mạnh của anh, anh dùng sức kéo xuống, “quả đào” vốn dĩ trắng trẻo giờ vừa đỏ vừa sưng, khiến người ta nhìn mà đau lòng, Lục Bắc Kiêu thậm chí còn nghi ngờ mình có thật sự biến thái hay không!
Yêu đến mức tận cùng, chính là biến thái!
Sẽ không thật sự đánh cô đến mức hỏng người, cũng là một biểu hiện của yêu thương.
Anh bôi một ít thuốc mỡ giảm đau và chống viêm cho cô, lại thay đồ ngủ, trong lúc đó, Diệp Kiều như một khúc gỗ, không để ý đến anh.
“Cục cưng, đang chiến tranh lạnh với anh sao?”. Anh cười tà nói, véo chóp mũi của cô, xoa xoa gò má cô: “Có còn xuất hiện ảo giác nữa không? Hửm? Nếu có thì chúng ta đến bệnh viện kiểm tra một chút!”
Diệp Kiều vẫn không nhúc nhích, mí mắt cũng không chớp lấy một cái, hai mắt vẫn nhìn nóc nhà, đờ ra.
“Nhóc con! Lại muốn dọa anh à?”. Anh nở nụ cười đắc ý, vỗ về gò má cô.
Diệp Kiều vẫn giống như khúc gỗ.
“Diễn thật đấy…Anh ban tặng cho em tượng vàng Oscar có được không?”. Anh lại nói, như chơi với con nít vậy, nhéo nhéo khuôn mặt mềm mại của cô.