Cô diễn thật là trâu bò!
Y như trạng thái lúc bị Mặc Thiển khống chế, không biểu cảm, không tiêu cự, không nói lời nào.
Anh nở nụ cười cưng chiều, bàn tay to di chuyển đến cái cổ mịn màng của cô, nhẹ nhàng xoa: “Cục cưng, còn giả vờ nữa, anh sẽ cù em!”
Người đàn ông bụng dạ xấu xa cười đểu nói, tay thật sự nhẹ nhàng cào lên cổ cô, chờ người phụ nữ bé nhỏ nghịch ngợm giả làm khúc gỗ phản công.
Nhưng mà…
Diệp Kiều vẫn không nhúc nhích, nằm như khúc gỗ, hai mắt vẫn nhìn về một điểm nào đó.
Nụ cười xấu xa trên mặt anh lập tức cứng đờ, ánh mắt sầm xuống: “Diệp Kiều!”
Anh lớn tiếng rống, nhằm đánh thức cô.
Diệp Kiều vẫn không nhúc nhích, mắt không chớp lấy một cái, ánh mắt đờ đẫn.
“Diệp Kiều Kiều, cục cưng, Lục phu nhân, mau tỉnh lại đi!”. Lục Bắc Kiêu hoảng hồn, nhẹ nhàng vỗ gò má cô, không ngừng gọi cô như gọi hồn.
Diệp Kiều vẫn không động đậy.
Anh hít ngược vào một hơi, lẽ nào tác dụng của thuốc gây ảo giác vẫn còn?! Cô lại chìm vào ảo giác rồi?!
“Diệp Kiều, em tỉnh lại cho anh!”. Anh mạnh mẽ ra lệnh, lắc lắc hai bả vai cô.
Cô vẫn không tỉnh!
Tuy nhiên, không động đậy, nhưng mà khóe mặt cô chậm rãi chảy ra hai hàng nước mắt trong suốt!
Sao cô lại khóc?
Lòng anh lập tức quặn thắt: “Kiều Kiều ngoan, đừng dọa anh, mau tỉnh lại đi!”
“Lục Bắc Kiêu, vì sao anh phụ em?”. Từ nãy đến giờ cô vẫn ngơ ngác, bỗng nhiên đau lòng hỏi một câu, nước mắt chảy càng dữ hơn, hai mắt vẫn nhìn về một điểm nào đó.
Phụ cô?
“Diệp Kiều, em tỉnh lại cho anh, những gì em thấy đều là ảo giác cả!”. Anh lớn tiếng nói, nhằm đánh thức cô.
“Người phụ nữ bên cạnh anh là ai? Anh giết cô ta cho em, anh giết cô ta nhanh lên!!”.
“Nếu anh không giết cô ta, tôi sẽ giết, tôi sẽ giết cái loại đàn ông phụ bạc là anh! Tôi hận anh!”. Cô càng nói càng kích động, nước mắt chảy càng nhiều, vẻ mặt phẫn hận, nhưng hai mắt vẫn nhìn lên nóc nhà, người cũng cứng đờ như khúc gỗ, rất kích động, cơ thể đang run rẩy.
“Diệp Kiều, em tỉnh lại đi! Là giả hết đấy!”. Nhìn dáng vẻ đau lòng tuyệt vọng của cô, anh vừa lo lắng vừa không nỡ.
Diệp Kiều không nói gì, mơ hồ run rẩy, không ngừng nức nở, hai mắt dần dần có thần thái: “Lục Bắc Kiêu, anh buông tôi ra! Đừng chạm vào tôi! Tôi hận anh!”
Cô tỉnh rồi, nhìn thấy anh thật sự, cô không ngừng giãy dụa.
Lục Bắc Kiêu ôm chặt cô, vỗ về lưng cô: “Diệp Kiều, vừa rồi em lại chìm vào ảo giác! Không được khóc, đó là giả, đồ ngốc!”
Cái thuốc chết tiệt này lúc nào mới có thể hết tác dụng?
Lúc ở bệnh viện, anh đã hỏi bác sĩ, bác sĩ cũng xử lý cô như bị ngộ độc nhẹ do ăn nấm gây ảo giác, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe.
“Lục Bắc Kiêu! Anh phản bội tôi, chạy theo người phụ nữ khác, anh nói tôi căn bản không phải là người phụ nữ của anh, cô ta quả thật trông rất quyến rũ, cô ta còn đắc ý nói với tôi, cô ta là người phụ nữ của anh!”. Diệp Kiều không ngừng giãy dụa trong ngực anh, không ngừng khóc lóc nói.
Nghe những lời miêu tả của cô, Lục Bắc Kiêu cảm thấy mình còn oan hơn Đậu Nga!
Anh kéo cô ra khỏi lồng ngực mình, hai tay vịn chặt lên vai cô, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đầy nước mắt của cô: “Diệp Kiều, đó là ảo giác của em, là giả!”
Diệp Kiều nghẹn ngào, trông rất đau lòng: “Nhưng mà rất chân thực, Lục Bắc Kiêu, anh thế mà lại phản bội em!”
“Anh buông ra, trong lòng em bây giờ rất khó chịu!”. Cô vừa giãy dụa vừa nói, nước mắt rơi càng nhiều hơn!