Cô một mực chờ đợi tình báo, vốn tưởng rằng năm nay sẽ không xảy ra, xem ra là vẫn không tránh khỏi!
Sự việc lần này hẳn là có liên quan đến Đại Ngốc!?
Đại Ngốc nhất định có thể tránh thoát được kiếp này! Dù sao, Phương Trác và Giang Hải cũn thoát được rồi!
Căn cứ vào thư spam, cô tìm được năm bài viết, lại chọn lọc thông tin từ trong đó, cô lập tức xóa thư, dọn dẹp sạch sẽ, không để lại một chút dấu vết nào trong máy tính.
Không biết có phải lúc chắt lọc thông tin dùng não quá nhiều hay không mà đầu bỗng nhiên hơi choáng váng, không đúng, chắc chắn là bị Lục đại ma vương làm tức giận quá!
Cô thật sự vất vả lắm mới có cơ hội quay được video anh quỳ lên điều khiển từ xa, kết quả lại bị anh xóa mất!
Cô xử lý email, trả lời email xong thì trở ra, Lục Bắc Kiêu đã thật sự mang về những món đồ ăn vặt mà cô muốn ăn, trong phòng nhất thời bị mùi đậu hũ thối chiếm đóng, Lục Tiểu Cổn bịt mũi, tỏ vẻ ghét bỏ muốn chết, Lục Tiểu Vũ thì thèm! A! Đôi mắt tỏa sán long lanh, nhìn chằm chằm vào hộp giấy đựng đậu hũ thối trên tay mẹ!
Cô bé vừa định bước tới xin mẹ thì đã bị Lục Tiểu Cổn bắt lấy cổ tay, thằng nhóc kia nói bên tai cô bé: “Không được xin! Không có chi khí!”
Lục Tiểu Vũ cũng học dáng vẻ của anh trai, bịt mũi nói: “Thúi muốn chết! Đậu hũ thối không ngon! Cha cũng không thích ăn! Chúng ta đều giống cha!”.
Nhóc con diễn kịch, rõ ràng rất muốn ăn, lại còn nói không ngon!
Đúng là ranh con!
Diệp Kiều nhìn con gái cưng một cách tinh quái, nhếch miệng lên: “Ông xã, anh cũng ăn một miếng đậu hũ thối đi, có được không?”
Tuy sau này anh đã thích ăn sầu riêng rồi, nhưng mà đậu hũ thối thì vẫn là ác mộng của anh!
Ông Lục không thể không hợp tác với bà Lục được, 24 tiêu chuẩn người chồng tốt đã rớt mất một tiêu chuẩn rồi, không thể lại tìm đường chết nữa!
“Bà xã, đút cho anh!”. Anh cúi người xuống, đi tới trước mặt cô, cười nói.
Lục Tiểu Vũ che miệng bịt mũi, trợn đôi mắt to đen như quả nho, sau đó, bé nhìn mẹ đút một miếng đậu hũ thối vào miệng cha!
Cha thế mà lại vừa cười vừa ăn!
Diệp Kiều đắc ý liếc nhìn Lục Tiểu Vũ: “Lục Tiểu Vũ, tuy cha của các con vô cùng ghét ăn đậu hũ thối, nhưng mà, mẹ bảo cha ăn, cha phải ăn! Hiểu chưa! Papa Lục, đúng không?”
“Đúng!”. Papa Lục cười nói, trong lòng lại suy sụp!
“Ông xã, ăn thêm miếng nữa!”. Diệp Kiều cười híp mắt nói, lại mạnh mẽ đút cho anh một miếng!
Nhóc con! Đúng là có thù tất báo!
Anh sắp ói ra rồi!
“Mẹ, mẹ, con cũng muốn ăn!”. Lục Tiểu Vũ rốt cuộc không nhịn nổi nữa, cái gì mà chí khí với cả tôn nghiêm, đứng trước đồ ăn ngon thì đều là giả cả!
Lục Tiểu Cổn: “…”.
“Cục cưng ngoan, khen mẹ đi! Mẹ sẽ cho con ăn một miếng!”
“Mẹ xinh đẹp như hoa! Mẹ đẹp nhất! Mẹ là người mẹ tốt nhất trên thế giới!”. Lục Tiểu Vũ đứng trước mặt mẹ, không hề keo kiệt mà buông lời khen ngợi, hai mắt lại không nhìn mẹ mà nhìn chằm chằm vào miếng đậu hũ thối hình tam giác bọc lớp bột xù chiên giòn!
Lục Tiểu Cổn bất lực, tức giận định vào nhà, lại nghe cha ra lệnh: “Lục Tiểu Cổn, bóc hạt dẻ rang đường giúp mẹ!”.
Muốn cậu bóc hạ dẻ cho Diệp Kiều thúi?!
Lục Tiểu Cổn tuy kháng cự trong lòng, nhưng mà cậu nào dám làm trái ý cha, ngoan ngoãn bước tới, nhận lấy một túi hạt dẻ, đi tới bàn trà bên cạnh, lặng lẽ lột…
“Bà Lục, hết giận chưa?”. Chỉ chốc lát sau, hai đứa nhỏ đều ở bên cạnh bóc hạt dẻ, bà Lục đang ăn bún cay rồi, ông Lục thấp giọng hỏi bên tai cô.
“Chưa! Bún cay không có một miếng ớt nào cả, làm sao mà ăn?”. Bà Lục rất không hài lòng.