Thấy anh cười đê tiện như vậy, Diệp Kiều đưa tay lên nắm lấy khuôn mặt đẹp trai “giết người không đền mạng kia” hất qua một bên!
Anh chỉ thoáng thấy cái bóng vụt qua là đã né tránh rồi, cười càng thêm rạng rỡ!
Không phải là cười vì trò hề của cô, mà là cười vô cùng cưng chiều, ánh mắt đong đầy tình cảm.
Bà lục thật con mẹ nó đáng yêu!
“Bà Lục, còn không đi ăn cơm? Có lẽ ăn no rồi thì em sẽ có sức đánh anh đấy!”. Anh cười nhìn cô, dịu dàng nói.
Tức no luôn rồi, còn ăn cơm?
“Diệp Kiều, mẹ mà còn không ăn cơm, sườn sẽ bị Lục Tiểu Vũ ăn sạch đấy!”. Lục Tiểu Cổn lớn tiếng nói.
Tuy bị tức no rồi, nhưng nghĩ đến sườn xào chua ngọt, cô vẫn cảm thấy đói, thế là vội vàng đi tới bên bàn, quả nhiên, cả đĩa lớn đã bị ăn sắp hết rồi.
Bình tĩnh bình tĩnh, cô âm thầm hít thở sâu, vội vả thay đổi sắc mặt.
“Mẹ không cần ăn sườn đâu! Ông xã, em muốn ăn đậu hũ thối, bún cay, còn có hạt dẻ rang đường nữa, anh đi mua cho em ăn đi!”. Diệp Kiều xoay người, nhìn về phía Lục Bắc Kiêu, nói bằng giọng ra lệnh.
Cô nhất định phải cứu vãn một chút thể diện trước mặt hai đứa nhỏ!
Nếu Lục Bắc Kiêu không nghe theo cô, anh sẽ thật sự chết chắc!
“Cha sẽ không đi đâu, cha ghét đậu hũ thối nhất!”. Lục Tiểu Vũ nói một cách chắc chắn và tự tin không gì sánh được, nói xong, cô nhóc còn tiếp tục sảng khoái gặm xương sườn.
“Có muốn ăn váng đậu chiên, nấm sò không?”. Ông Lục vừa đi về phía giá áo vừa hỏi.
Lục Tiểu Vũ sợ ngây người.
Cha muốn đi sao?
“Muốn”. Cơn tức trong lòng nhất thời tiêu tan hơn một nửa, nói xong, cô đắc ý nhìn về phía hai đứa nhỏ xấu xa.
“Muốn tương ngọt không?”. Ông Lục đã mặc áo khoác vào, lại hỏi.
“Đúng đúng đúng, muốn tương ngọt, nhiều một chút, phải bỏ thêm ớt!”. Diệp Kiều lại nói, xem như anh thức thời.
Trên mặt con nhóc Lục Tiểu Vũ viết đầy chữ “Vì sao?”.
“Lục Tiểu Cổn, cha ra ngoài mua đồ ăn cho mẹ, con ở nhà để ý mẹ với em gái nhé!”. Lục Bắc Kiêu vừa ra đến cửa thì nhìn lại con trai, cất giọng dặn dò.
“Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!”. Lục Tiểu Cổn lớn tiếng nói.
“Lục Tiểu Vũ, thấy chưa, cha luôn đáp ứng mọi nhu cầu của mẹ!”. Ông xã tốt bụng đi rồi, Diệp Kiều vừa đi về phía bàn ăn vừa đắc ý nói với Lục Tiểu Vũ.
“Mẹ bảo cha quỳ điều khiển từ xa, cha sẽ không quỳ!”. Lục Tiểu Vũ nhanh trí cãi lại.
Cô nghẹn họng, không cách nào phản bác được.
Cô đi tới cạnh bàn ăn, mở máy tính ra, mở thùng rác ra, kết quả, rỗng tuếch.
Cô tìm, tìm rất lâu cũn không tìm được cái video kia.
Chắc chắn 100% rằng đã bị anh tiêu hủy chứng cứ rồi.
Tức giận a a a a a a!
“Diệp Kiều, có ăn cơm không?”. Lục Tiểu Cổn ra dáng người lớn hỏi Diệp Kiều, như thể Diệp Kiều mới là con gái của cậu vậy.
“Đương nhiên không ăn, mẹ chờ đậu hũ thối, bún cay, đồ chiên! Đến lúc đó, hai đứa đừng hòng ăn một miếng, có cầu xin mẹ cũng không cho!”. Lúc nói chuyện, cô nhìn về phía Lục Tiểu Vũ, Lục Tiểu Vũ di truyền gen tham ăn của cô, đang nuốt nước miếng kia kìa.
Nói xong, cô đưa tay cầm một miếng sườn xào chua ngọt: “Hưởng xái của mẹ nên hai đứa mới được ăn đồ cha nấu đấy, hiểu chưa?”
Cô đắc ý nói, sau đó nhét sườn vào miệng, xoa xoa tay, cầm máy tính vào phòng sách.
Một ngày không đến công ty, điện thoại di động cũng còn ở phòng làm việc, cô đăng nhập vào N và email.
Email có một đống thư mới chưa đọc, biểu tượng N cũng đang không ngừng nhấp nháy.
Trong đó có một thư “spam” từ nước ngoài đã thu hút sự chú ý của cô, cô lập tức mở trang web lên, cô lướt qua một số bài đăng trên diễn đàn với đôi mắt tinh tường.
Lại nhìn xuống thời gian bên góc phải dưới màn hình.
Cuối tháng 11 sắp sang tháng 12, năm 2003 sắp qua rồi!