Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 930 - Chương 930:

Chương 930:

Đối diện với những cú vung gậy của Diệp Kiều, Lục Bắc Kiêu cúi đầu tránh thoát, Diệp Kiều vẫn không ngừng vọt tới trước, Lục Bắc Kiêu duỗi cánh tay dài ra nắm chặt eo cô, cô vẫn không ngừng đánh, rất tàn nhẫn.

“Diệp Kiều, đừng đánh!”. Lục Bắc Kiêu trầm giọng quát, Diệp Kiều vẫn rất kích động, cây gậy trong tay không ngừng đánh bậy bạ, cô đã toát mồ hôi cả người, cũng thở hồng hộc.

Trước mắt là vô số nhân vật võ hiệp trong phim đang tấn công cô, cô lại bị người ta trói lại, không thể động đậy, cho nên liều mạng giãy dụa.

“Giết giết giết!”. Cô rống lên, không ngừng vùng vằng, nhưng nào có giãy ra được cánh tay sắt của anh, Lục Bắc Kiêu cướp lấy cây gậy bóng chày trong tay cô, ném lại nóc nhà, kẻo cô tự làm mình bị thương.

“Diệp Kiều!”. Anh xoay mặt cô về phía mình, sau đó mạnh mẽ hôn cô.

Cô vẫn đang giãy dụa, anh hung hăng tàn sát bừa bãi trong miệng cô, cánh tay sắt cũng ôm chặt cơ thể tràn đầy sức mạnh của cô, nhằm hôn cô tỉnh lại.

Dần dần, người cô mềm nhũn: “Ưm”.

Anh buông cô ra, Diệp Kiều vừa rồi còn dồi dào sức chiến đầu, bây giờ mềm nhũn như con tôm, vẻ mặt vô cùng hoang mang nhìn xung quanh, bóng đêm đen như mực, mặt trăng vàng mờ ảo, còn có bầu trời đầy sau, nhìn xuống, lại thấy hai đứa nhỏ đang đứng trong sân nhà mình.

“Đây là đâu?”

“Nóc nhà!”. Người đàn ông thở hổn hển, trầm giọng nói.

Diệp Kiều cúi đầu phát hiện đôi chân trần của mình đang đứng trên mái ngói.

Cô đần mặt ra.

“Em, em, sao em lại ở trên nóc nhà?”. Diệp Kiều chỉ ngây ngốc nói, cô nhớ cô đang xem tivi, sau đó nhìn thấy tất cả nhân vật trong tivi đều chạy tới muốn đánh cô, cô không thể làm gì khác hơn là nhặt cây gậy bóng chày lên liều mạng với bọn họ.

Cô thở hồng hộc, gió lạnh thổi qua cơ thể toàn là mồ hôi, lạnh đến thấu xương.

Cô thế mà lại leo lên nóc nhà!

Lục Bắc Kiêu ôm ngang cô lên, đạp mái ngói xuống mái hiên bên cạnh, sau đó tung người nhảy xuống.

Hai đứa nhỏ cũng không bị dọa sợ, ngược lại còn cảm thấy vừa rồi mẹ rất ngầu, nhưng mà, sao mẹ lại như thế?

Diệp Kiều được Lục Bắc Kiêu ôm vào phòng ngủ, hai đứa nhỏ bị anh chặn ở ngoài: “Lục Tiểu Cổn, đưa em đi tắm rồi ngủ”.

Anh ra lệnh một tiếng, rồi khép cửa lại.

“Anh Kiêu, lần này em không diễn, tất cả nhân vật võ hiệp trong tivi đều chạy tới muốn giết em!”. Diệp Kiều nghiêm túc nói, rất sợ anh không tin: “Mệt quá!”

Lục Bắc Kiêu híp mắt lại, không nói gì, chỉ xốc quần áo của cô lên, kiểm tra xem cô có làm mình bị thương hay không.

May mà cô không làm mình bị thương: “Chúng ta đến bệnh viện!”

Anh nói xong thì đi lấy quần áo.

“Anh Kiêu, đi cùng vô ích, mệt quá, em muốn ngủ một giấc!”. Diệp Kiều nói xong thì nằm bò ra, lúc Lục Bắc Kiêu thay quần áo cho cô, cô đã ngủ rồi.

Cả đêm nay anh không dám ngủ, đề phòng cô nửa đêm bị ảo giác thì vùng lên gây chuyện.

Hai ngày sau đó, Lục Bắc Kiêu gần như một tấc cũng không rời mà theo sát cô, giữa chừng cô lại xuất hiện ảo giác ba lần.

Một lần nói là nhìn thấy những người tí hon đang nhảy múa, lần thứ hai nói là có người muốn giết cô, lần thứ ba, cô chạy thẳng tới giếng nước muốn nhảy xuống, dọa Lục Bắc Kiêu sợ chết khiếp, doanh trại cũng không về, cứ ở nhà trông chừng cô.

Kết quả xét nghiệm HIV của Mặc Thiển là âm tính, nói cách khác, anh ta không bị nhiễm HIV.

Vai trúng đạn, vẫn còn nằm bệnh viện, anh ta bị tâm thần phân liệt mức độ nặng, nhưng mà sau khi nhìn thấy Mặc Thẩm, nhân cách Mặc Thâm gần như đã biến mất.

“Thuốc gây ảo giác của Mặc Thiển rốt cuộc phải giải thế nào?”. Lục Bắc Kiêu và Mặc Thâm đứng trong phòng bệnh, nhìn Mặc Thiển bị còng một tay, hỏi.

Bình Luận (0)
Comment