Mặc Thiển nằm dựa vào đầu giường, rũ mắt, đối mặt với câu hỏi của Lục Bắc Kiêu, dường như anh ta không muốn trả lời, Lục Bắc Kiêu sầm mắt xuống, muốn đánh người!
Ngày đó, cảnh sát tìm được hàng tấn vàng trong sào huyệt của anh ta, đều do anh ta lấy được nhờ vận hành thị trường vốn trong mấy năm nay, có hợp pháp có phi pháp, nhưng toàn bộ đều bị Mặc Thâm nộp lên, để giúp Mặc Thiển chuộc tội.
Mặc Thâm chống gậy, vẫn còn hết sức yếu ớt, anh ta bước tới trước một bước: “Mặc Thiển, em nhanh nói với anh Lục đi!”
Mặc Thiển ngước đôi mắt có hàng lông mi thật dài lên, thản nhiên nhìn Lục Bắc Kiêu: “Nấm kiến thủ thanh* gây ảo giác, không có thuốc giải”.
(*) Nấm Boletus luridus, một loại nấm độc biến thành màu xanh khi bị cắt ra.
Nghe nói không có thuốc giải, sắc mặt Lục Bắc Kiêu càng tối sầm, híp mắt.
“Mặc Thiển, em đừng nói dối!”. Mặc Thâm khuyên nhủ lần nữa trước khi Lục Bắc Kiêu đánh người.
“Thật sự không có, em không khống chế cô ta nữa, những ảo giác này sẽ dần dần biến mất”. Mặc Thiển nói đúng sự thật.
“Dần dần biến mất là phải mất bao lâu?”. Lục Bắc Kiêu lạnh lùng hỏi.
Chỉ ảo giác thôi thì còn may, sợ rằng Diệp Kiều sẽ vì một số ảo giác này mà gặp chuyện không may, ví dụ như tai nạn giao thông, nhảy lầu, hoặc là tự mình hại mình.
“Thế thì phải xem số mệnh của cô ta rồi!”. Mặc Thiển nở nụ cười tà.
Lục Bắc Kiêu thật sự rất giận, không để ý đang có cảnh sát ở đây, anh bước tới, đấm cho Mặc Thiển một cú hôn mê bất tỉnh!
“Hoa Nhụy, cậu đoán xem tôi nhìn thấy gì?”. Diệp Kiều đứng bên lan can ban công, ngửa đầu nhìn bầu trời, vẻ mặt vui thích nở nụ cười nói.
“Nhân dân tệ rơi xuống à?”. Hoa Nhụy nghịch ngợm nói.
“Phàm tục”. Diệp Kiều ghét bỏ nói: “Rất nhiều mica đang bay, rất đẹp, như thế giới dưới long cung vậy!”
Hoa Nhụy cũng vui vẻ: “Triệu chứng này của cậu y như tôi khi ăn trúng nấm kiến thủ thanh lúc còn bé vậy, mẹ tôi đút cho tôi một ít nước thuốc là khỏi!”
“Oa, tuyết rơi!”. Diệp Kiều kích động nói, đưa hai tay ra nghênh đón một bông tuyết lớn.
“Diệp Kiều!”. Một giọng nam lo lắng vang lên.
Người đàn ông mặc áo khoác dài đi tới đứng bên cạnh người phụ nữ xinh đẹp, ôm cô kéo sang một bên.
“Anh Kiêu, tuyết rơi!”. Diệp Kiều nhìn Lục Bắc Kiêu, kích động nói.
Lục Bắc Kiêu cười khổ, làm gì có tuyết, cô lại xuất hiện ảo giác, vừa rồi thấy cô đứng bên lan can trong suốt, anh quả thật rất hoảng sợ.
“Không có tuyết à!”. Ảo giác của cô dường như đã biến mất, cô cau mày nói: “Anh Kiêu, Mặc Thiển nói thế nào?”
“Tên thần kinh đó nói không có thuốc giải, chúng ta đến bệnh viện đi! Anh không tin mấy thứ tà ma này đâu!”. Lục Bắc Kiêu nói xong là định đi, Diệp Kiều vội vã ngăn anh lại, nhìn về phía Hoa Nhụy: “Anh Kiêu, vừa rồi Hoa Nhụy nói, mẹ cô ấy có thuốc giải”.
Lục Bắc Kiêu nghi ngờ nhìn Hoa Nhụy.
Hoa Nhụy nói với anh chuyện nấm độc, Lục Bắc Kiêu nhíu mày, trùng hợp quá, cái tên biến thái Mặc Thiển kia đúng là dùng nấm gây ảo giác.
Bên trong phòng ngủ, Lục Bắc Kiêu thu dọn hành lý giúp Diệp Kiều, Diệp Kiều nói với vẻ mặt hưng phấn: “Tỉnh Y một năm bốn mùa, lần này chúng ta đi thì chơi vui vẻ một chút có được không? Em chưa từng đi du lịch với anh lần nào cả!”.
Thấy bà Lục hưng phấn, Lục Bắc Kiêu bước tới, ôm cô từ phía sau: “Cục cưng, em hiểu lầm rồi, thu dọn quần áo là cho em đến đại viện ở vài ngày, đẻ mấy cảnh vệ của lão thủ trưởng theo sát em 24 giờ đồng hồ, anh mới yên tâm! Anh đi sớm về sớm, em đừng đi nữa!”
Anh thế mà lại không dẫn theo cô, chẳng phải thời gian qua là phí công sao?
Lần này K2 hành động có thể nói là thần không biết quỷ không hay, Huyết Lang cũng sẽ không làm nhiệm vụ, mà Đại Ngốc, thì đang ở tỉnh Y.
Thật ra, ảo giác thật sự chỉ từng xuất hiện một lần, đó là lần đánh nhau kia, sau đó đều là cô giả vờ.