K2 muốn giết chết Đại Ngốc trong thầm lặng, cô cũng phải cứu Đại Ngốc trong thầm lặng, nếu không…sẽ rất dễ dàng bại lộ người nằm vùng cho cô!
“Vì sao không đưa em đi? Em muốn đi!”. Nhìn bóng lưng anh, cô bất mãn nói.
Anh chạy tới bên cạnh bàn, đưa lưng về phía cô, lấy băng đạn trống rỗng trong súng lục ra, nhét từng viên đạn vào.
Nghe cô nói cứ có cảm giác người lớn ra ngoài làm việc, trẻ con làm nũng đòi đi theo vậy!
Anh nhẹ nhàng lắc đầu, khóe miệng nở nụ cười cưng chiều, xoay người lại nhìn vẻ mặt trẻ con của bà Lục, cô chạy tới bên cạnh anh, đôi mắt to tròn giả vờ đáng thương cầu xin anh: “Ông xã, đưa em đi theo với…Em muốn đầu tư mấy khách sạn ở khu danh lam thắng cảnh bên đó…Đúng lúc qua đó khảo sát luôn!”
Lục Bắc Kiêu luồng tay vào mái tóc cô, dịu dàng dỗ dành: “Bà Lục, chồng em làm gì có thơi gian du sơn ngoạn thủy với em? Nếu không phải sợ em gặp chuyện không may, thì anh đã về doanh trại từ sớm rồi! Anh đi nhanh về nhanh, chữa lành cho em càng sớm càng tốt, yên tâm nhé!”
Vốn dĩ anh định cho người đi tìm mẹ của Hoa Nhụy, nhưng đây là thuốc cho bà Lục uống, cho dù tin tưởng người ta cũng không yên tâm nổi, phải đích thân mình đi mới có thể yên tâm!
“Em cũng theo anh đi nhanh về nhanh! Cũng không ảnh hưởng gì đến anh cả!”. Cô ôm cổ anh, ngửa mặt lên nhìn anh, cười híp mắt nói.
“Giữa đừng em xuất hiện ảo giác, gặp nguy hiểm thì làm thế nào?”. Lục Bắc Kiêu nghiêm túc nói.
“Ông Lục, có anh ở đây, em có thể gặp phải nguy hiểm gì?”. Cô vội vàng phản bác.
Lục Bắc Kiêu nghe cô phản bác mà hết lời để nói, đúng thật, có anh ở đây, anh không thể nào để cô xảy ra bất cứ nguy hiểm gì, cho dù là xuất hiện ảo giác!
“Nói không cho là không cho! Không có lý do! Mau đi tắm rồi ngủ đi! Anh vào phòng sách gọi điện thoại, dặn dò chút công việc!”. Ông Lục sầm mặt lại, không tranh luận với cô nữa, nghiêm túc nói, anh nói cái gì thì chính là cái đó!
Bạo quân!
Diệp Kiều thở phì phò nhìn anh chằm chằm, hai phá phồng lên như con cá vàng!
Lục bạo quân đi ra ngoài, anh còn khóa cửa phòng lại, sợ cô đi ra ngoài vì ảo giác!
“Thiếu tá Lục, đây không phải là phong cách của cậu, nghỉ ngơi nhiều ngày như vậy mà còn chưa về đơn vị!”. Diệp Thành nói trong điện thoại: “Lẽ nào em gái tôi lại mang bầu à?”
Diệp Thành vẫn luôn ở doanh trại dẫn dắt đội giúp Lục Bắc Kiêu, nào có biết Diệp Kiều bị trúng thuốc gây ảo giác, nên mới ăn nói đê tiện.
“Bầu cái ông nội cậu! Không rảnh khua môi múa mép với cậu, chờ tôi về, đám nhóc con đó mà không thay da đổi thịt một chút nào, ông Kiêu đây sẽ lột da cậu!”
Diệp Thành chửi tục trong lòng, còn muốn cãi lại thì người ta đã cúp điện thoại!
Con mẹ nó, đây là dáng vẻ nhờ vả người khác đấy à?! Chưa kịp bảo cậu ta đem theo mấy gói thuốc lá lấy lòng mình nữa, thế mà cậu ta đã uy hiếp mình rồi!
…
“Em em muốn em muốn anh em muốn anh em muốn tình yêu của anh…”
Lục Bắc Kiêu vừa mới đẩy cửa phòng ra, chào đón anh là một tiếng ca hết sức xa lạ và hết sức táo bạo, trong phòng không bật đèn, chiếc đèn màu nhỏ trên tường không ngừng nhấp nháy, trong ánh sáng mờ ảo, một hình bóng thướt tha màu đỏ đang khiêu vũ.
Cô gái mặc bộ sườn xám màu đỏ, mang giày cao gót màu đỏ, tay phải cầm khăn tay màu đỏ, tay trái cầm micro, tạo hình như một cô gái ở thời kỳ dân quốc, đang nhìn mình với ánh mắt gợi tình, cong ngón tay, hát: “Em muốn tình yêu của anh, vì sao anh không đến…”
Lại cái trò gì đây?!
Ông Lục hoang mang, chỉ thấy hình bóng màu đỏ khiêu gợi đang đi về phía mình, trong ngọn đèn u ám, có thể thấy được bờ môi đỏ rực của cô, xinh đẹp quyến rũ, rất giống vũ nữ của Thượng Hải cũ!