Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 933 - Chương 933:

Chương 933:

Cô cũng đang xuất hiệ ảo giác à?

Trong căn phòng lúc sáng lúc tối, cô gái trong dáng vẻ vũ nữ đi tới bên cạnh anh, đôi bàn tay mềm mại xoa lên lồng ngực anh: “Thiếu soái Lục, sao giờ ngài mới đến thăm Kiều Kiều?!”

Thiếu soái Lục?

May mà cô không gọi là thiếu soái Trương, thiếu soái Lý gì gì đó!

Nếu không…anh nhất định sẽ đánh mông cô một trận nữa!

Ca khúc với ca từ lớn mật vẫn đang tiếp tục, người phụ nữ đi vòng qua phía sau anh, ôm lấy anh từ đằng sau, đôi tay trượt trên ngực anh, cô mang giày cao gót nên cao hơn bình thường nhiều, mối dán lên gáy anh, phả hơi thở quyến rũ, thân thể nhẹ nhàng lay động: “Thiếu soái Lục, đêm nào Kiều Kiều cũng trông ngài tới, cuối cùng cũng trông được ngài, nhảy với Kiều Kiều một điệu nhé, được không?”.

Hơi thở ấm áp phả lên gáy, “thiếu soái Lục” đầy một bụng nghi ngờ, thế mà cũng dần dần chìm vào vở diễn, anh cũng không tự chủ mà múa may theo cơ thể cô.

Cô gái vây quanh anh, đi vòng tới trước mặt anh, trong tia sáng mong manh, có thể nhìn thấy vẻ mặt ma mị quyến rũ của cô, nhất là đôi môi đỏ mọng kia, nó giống như một đóa anh túc gợi cảm, dụ hoặc anh, câu hồn anh.

Hai mắt cô mê ly, hai tay khoát lên bả vai anh, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve: “Thiếu soái Lục, em muốn tình yêu của ngài, ngài có cho không?”

Hầu kết gợi cảm của người đàn ông trượt lên trượt xuống, ngọn lửa ham muốn đã bị châm từ sớm, bây giờ chỉ muốn làm cái cô vũ nữ yêu nghiệt này, đâu thèm để ý có phải cô lại xuất hiện ảo giác hay không.

“Đương nhiên là cho!”. Người đàn ông có vẻ mặt tà mị, như thiếu soái phong lưu, một cánh tay rắn rỏi ôm chặt eo cô, tay kia giữ lấy cằm cô, dứt lời là hôn mê cánh môi đỏ mọng mê người.

“A”. Diệp Kiều đột nhiên hét lên một tiếng, như vừa sực tỉnh từ trong mộng, hai tay chống lên lồng ngực hóng hổi của anh, thân thể anh nóng rực như lửa cháy.

Lục Bắc Kiêu nhíu mày, cô tỉnh rồi sao?!

“Tỉnh rồi à?”. Đúng lúc quá!

“Anh Kiêu, sao, sao em lại…”. Diệp Kiều cúi thấp đầu, nhìn bộ sườn xám màu đỏ trên người mình, kinh ngạc hỏi.

Lục Bắc Kiêu đưa tay mở công tắc trên tường, đèn sáng lên, cảm giác mê muội biến mất, hình bóng đỏ rực của cô trước mắt đối với anh mà nói là sự mê hoặc trực tiếp nhất.

“Vừa rồi em lại xuất hiện ảo giác, nói em là vũ nữ thời dân quốc, anh là thiếu soái, em thích anh, mỗi ngày luôn trông ngóng anh tới thăm em!”. Diệp Kiều kích động nói: “Sao em lại có ảo giác như vậy? Vì sao em không phải là phu nhân giàu có, còn anh là trai bao?”. Ngược lại, cô mất hứng nói.

Ánh mắt anh lóe lên, nghi ngờ nhìn cô, như thể đang đoán xem rốt cuộc cô giả vờ hay là thật.

“Bài hát gì thế này?”. Cô nói, sau đó lập tức đi tắt máy quay đĩa, lúc bước đi, cái mông gợi cảm lắc trái lắc phải, phối hợp với bộ đồ màu đỏ, càng có cảm giác dụ hoặc hơn.

Mà thị giác của đàn ông từ trước đến nay là mẫn cảm nhất.

Thiếu soái Lục nhấc chân bước nhanh tới phía trước, muốn ôm lấy cô từ đằng sau, Diệp Kiều cảm giác anh đi về phía mình, vội vàng xoay người lại, mông kê trên mép bàn, trốn anh: “Anh làm gì thế? A! Thời gian không còn sớm nữa, em phải nghỉ ngơi rồi, đau đầu quá!”

“Kiều Kiều, dụ dỗ bổn thiếu soái xong, còn muốn chạy trốn sao?”. Anh nhốt cô giữa cái bàn và cơ thể mình, híp mắt lại, nhìn cô, sâu xa nói.

“Anh Kiêu, là ảo giác, anh đừng xem là thật!”. Diệp Kiều ấm ức nói.

“Không quan tâm có phải ảo giác hay không, lửa đã bị em châm lên rồi, em phải chịu trách nhiệm, hiểu chưa?”. Nói xong, anh đã vác cô lên vai, chạy về phía giường.

“Là ảo giác, em cũng đâu có muốn!”. Diệp Kiều không ngừng đấm đá sau lưng anh, anh ném cô lên giường, thiếu soái Lục đứng bên mép giường cởi quần áo, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm yêu tinh trên giường.

Bình Luận (0)
Comment