Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 939 - Chương 939:

Chương 939:

Cô sợ đến mức vô thức hô to: “Cứu mạng với!”

Năm giáo viên khác đã lên núi nhặt những món ăn dân dã rồi!

“Cô Chu, tôi đã theo dõi cô từ rất lâu rồi!”. Lão sắc quỷ ôm cô, nói xong rồi định hôn cô, Chu Mạt vừa sợ vừa ghê tởm, điên cuồng hét lên, nhìn khoảng không ở cửa, cô có cảm giác tuyệt vọng: “Anh Đại Ngốc, cứu em…!”

Nào có anh?

Anh đang ở thành phố J xa xôi rồi!

Khóe mắt cô liếc thấy cây kéo trên bàn, cô cầm lên, vẻ mặt tàn nhẫn đâm vào mặt lão sắc quỷ, lão sắc quỷ sợ đến mức vội vã buông cô ra: “Đáng chết! Đáng chết!”

Cô điên cuồng rống lên, khiến lão sắc quỷ sợ đến mức liên tục lùi về sau, nhưng gã vẫn chưa hết hy vọng, nghĩ cô là cô gái yếu đuối, không phải đối thủ của một lão già hoang dã như gã, Chu Mạt cầm kéo kề lên cổ mình với mái tóc vẫn còn ướt nhẹp: “Con mẹ nó ông có cút không?! Nếu ông không cút tôi sẽ chết cho ông xem! Tôi chết rồi, chắc chắn cảnh sát sẽ nghi ông iết! Ông sẽ bị bắn chết!”

Cô biết những lão già thôn quê này không hiểu pháp luật nên cố ý hù dọa ông ta!

Lão sắc quỷ e rằng lại chưa từ bỏ ý định, ngoài ký túc xá xuất hiện thêm hai bóng người, chỉ chốc lát sau, chỉ nghe lão sắc quỷ hét lên một tiếng, gã bị người ta đạp từ phía sau văng lên tường, ngã trên mặt đất!

Người đá gã chính là Diệp Kiều!

“Chị dâu?!”. Chu Mạt khôn thể tin nổi nhìn cô, lại nhìn ra cửa, chính là Lục Bắc Kiêu!

Diệp Kiều tàn nhẫn đá cho lão sắc quỷ kia mấy cú: “Tự cút ra ngoài!”. Cô lười biếng đụng gã một cái, ghét bỏ nói.

Lão sắc quỷ tè ra quần, cút ra ngoài, đến cửa, lại bị Lục Bắc Kiêu đá cho một cú bay ra ngoài mấy mét, phun ra một ngụm máu, nhưng mà anh biết, lão sắc quỷ này sẽ không chết, nhưng nhẹ nhất là phải nằm trên giường mấy tháng!

“Chị dâu! Sao hai người lại tới đây?”. Chu Mạt hỏi một tiếng, sau đó cũng không nhịn được nữa mà bật khóc, Diệp Kiều bước tới ôm cô ấy, nhẹ nhàng vỗ lưng cô ấy trấn an.

“Chúng tôi tới đây có việc, tiện đường tới thăm cô một chút! Đừng sợ, Chu Mạt!”. Diệp Kiều trấn an cô ấy.

Chu Mạt sợ hãi, toàn thân run rẩy, lần sau cũng không dám lạc đàn nữa.

Sau đó một lúc lâu cô ấy mới bình phục lại, Diệp Kiều dội sạch sẽ bọt xà phòng còn lại trên đầu cho cô ấy, giúp cô lấy lau tóc, hai người ngồi trong ký túc xá, Lục Bắc Kiêu vẫn tránh hiềm nghi, ở bên ngoài xử lý chuyện của lão sắc quỷ, gọi cảnh sát tới, đưa gã đi.

“Chu Mạt, anh Đại Ngốc có đến tìm cô không?”. Theo cô được biết, Đại Ngốc đang ở gần đây.

Chu Mạt đỏ hoe hai mắt, lắc đầu: “Không có. Anh ấy vẫn ổn chứ?”

“Cái tên Đại Ngốc này, tới đây rồi mà cũng không đến thăm cô một chút!”. Diệp Kiều nói.

“Anh ấy đang ở đây?”. Chu Mạt hơi kích động.

“Đúng vậy, đang ở gần biên giới, nghe nói là tới quét mìn, nơi này lúc trước phát hiện ra không ít mìn để lại từ thời chiến tranh, rất nguy hiểm, anh ấy được điều đến làm chuyện gia”. Diệp Kiều nghiêm túc nói, đôi mắt sắc sảo nhìn chằm chằm phản ứng của Chu Mạt.

Chỉ thấy Chu Mạt xụ mặt xuống, vẻ mặt cô đơn, tổn thương…

Biên giới, không phải ở gần ngay đây sao?

Nhưng anh ấy không đến thăm cô…

Uổng công cô vừa rồi lúc gặp phải nguy hiểm còn nghĩ đến anh ấy đầu tiên!

Chu Mạt cắn môi dưới: “Có lẽ anh ấy không biết tôi đang ở trường này!! Lúc trước tôi không nói với anh ấy! Chị dâu, năm trước tôi trở về thành phố J, tôi quyết định, trở về sẽ ly hôn với anh ấy, anh ấy cũng trưởng thành rồi, tôi không thể làm trễ nãi việc người nhà anh ấy tìm đối tượng cho anh ấy!”.

Giọng điệu có hơi ai oán!

Chu Mạt mãi mãi không quên được, Đại Ngốc từ trước đên nay đều nâng niu cô trong lòng bàn tay, thế mà ngày đó lại quở trách cô!

Bình Luận (0)
Comment