“Chu Mạt, tôi thật sự không ngờ, em sẽ là người như vậy! Em ghét bỏ bọn họ, khinh thường bọn họ, chính là ghét bỏ tôi, khinh thường tôi! Sau này tôi sẽ không ngốc nữa! Em đi đi cho tôi! Chúng ta lập tức ly hôn!”
Lời anh nói, từng câu từng chữ của anh, cô vẫn còn nhớ kỹ, rõ mồn một!
Anh lựa chọn tin tưởng vị hôn thê ở quê của anh, em gái anh, chứ không tin cô!
Chu Mạt cô lại cứ là một cô công chúa kiêu ngạo, không muốn ăn nói khép nép mà giải thích với anh, trong cơn tức giận, cô thật sự bỏ đi khỏi nhà bọn họ, không lâu sau thì tới đây dạy!
Thấy Chu Mạt như oán phụ nhỏ, Diệp Kiều thầm vui vẻ trong lòng.
Cô cũng không ngờ, một người trung thực, luôn đáp ứng mọi yêu cầu của Chu Mạt như Đại Ngốc lại nói những lời tàn nhẫn đó với Chu Mạt, có lẽ khi đối diện với Chu Mạt, tận trong xương tủy của Đại Ngốc vẫn tự ti! Hơn nữa, người Chu Mạt yêu ban đầu không phải là anh, ít nhiều Đại Ngốc cũng cảm thấy uất ức trong lòng.
“Chu Mạt, nếu cô thật sự muốn ly hôn với anh Đại Ngốc thì sao phải kéo dài đến tận bây giờ? Cô đã làm trễ nãi anh Đại Ngốc của chúng tôi rồi, bây giờ cô đồng ý ly hôn mới là vô trách nhiệm với anh ấy đấy!”. Diệp Kiều nửa vui đùa nửa nghiêm túc nói.
“Chị dâu, chị cũng bắt nạt tôi à!”. Chu Mạt đỏ mắt, ai oán nói.
Diệp Kiều cười cười, quan sát xung quanh, Chu Mạt có thể làm giáo viên trong một hoàn cảnh gian khổ như vậy, sao lại có thể là một người phụ nữ xem thường nông dân được, cô biết, là tại vị hôn thê cùng quê – do em gái Đại Ngốc giới thiệu lúc trước nhưng anh ấy không đi xem mắt – giở trò quấy rối.
Đại Ngốc hiểu lầm Chu Mạt rồi.
Chỉ chốc lát sau, mấy đồng nghiệp của Chu Mạt trở về, bọn họ mang về một ít món ăn dân dã từ trên núi, có gà núi, trứng chim, hạt dẻ rừng, cùng một ít trái cây, còn có một ít thịt khô do phụ huynh học sinh tặng nữa.
“Chị dâu, tối nay chị và thiếu tá Lục tới tham gia lửa trại với chúng tôi nhé!!”
“Được!!”. Diệp Kiều vui vẻ đồng ý, mấy giáo viên trẻ tuổi này rất biết mua vui trong cái khổ, còn có lửa trại nữa cơ!
Hai vợ chồng ra khỏi trường học, đi thẳng ra biên giới.
…
“Đó không phải là một thành viên khác của Huyết Lang, Lục Bắc Kiêu sao? Anh ta tới đây làm gì?”. Bên ngoài đường biên giới, người của tổ chức K2 bí mật ở trong núi sâu cầm kính viễn vọng quan sát.
Toàn bộ biên giới đều có lực lượng biên phòng canh gác.
“Tôi cho người đi điều tra một chút!”
“Nhanh lên! Kịp thời báo cáo với sếp!”
Đại Ngốc không ngờ là Lục Bắc Kiêu và Diệp Kiều sẽ đến, nhìn thấy bọn họ, anh ta cười ngây ngô.
“Anh Đại Ngốc, lẽ nào anh không biết Chu Mạt đang ở trường tiểu học gần đây sao?!”. Diệp Kiều vừa mở miệng đã hỏi.
Lục Bắc Kiêu không thích nghe những câu chuyện có tình yêu hay không có tình yêu này, cũng không thích dính vào, anh đi sang bên cạnh xem các lính đặc công do Đại Ngốc chỉ huy gỡ bom mìn.
Vẻ mặt Đại Ngốc hơi cứng lại, thành thật nói: “Biết!”
“Thế anh còn không tới thăm cô ấy?! Anh biết không, buổi chiều cô ấy suýt nữa bị một lão sắc quỷ làm nhục đấy?!”
Đại Ngốc khiếp sợ nhìn Diệp Kiều, sắc mặt cũng sầm xuống.
“Tiểu Kiều, em lại gạt người, anh không tin em đâu!”. Đại Ngốc tỏ vẻ không tin, nhưng tim thì thắt lại.
Anh thường xuyên có suy nghĩ muốn đi tìm cô, lại không biết nhìn thấy cô thì sẽ nói gì, làm gì!
Diệp Kiều tức giận!
“Đại Ngốc thúi, cái gì mà “lại”? Nói làm như Diệp Kiều em thích lừa người ta lắm vậy!”. Cô nói xong lại đánh anh một cái!
“Lúc nào em cũng nhiều ý đồ xấu!”. Đại Ngốc phản bác, ngược lại nghiêm túc hỏi: “Tiểu Kiều, rốt cuộc có phải là thật…”
“Đương nhiên là thật! Chuyện này có thể lấy ra để đùa giỡn hay sao?!”. Diệp Kiều kể lại chuyện hồi chiều Chu Mạt bị ức hiếp.
Đại Ngốc lòng đau như cắt, ước gì có thể nhìn thấy Chu Mạt ngay lập tức, đã hơn một năm rồi anh chưa gặp vợ…