Tuy hai người vẫn làm vợ chồng giả có tiếng mà không có miếng, nhưng ở trong lòng Đại Ngốc, bắt đầu từ ngày đi đăng ký kết hôn với Chu Mạt, cô chính là vợ anh rồi!
Anh thấy, Chu Mạt vì mặt mũi mà kéo dài không chịu ly hôn với anh, cho dù vậy, trong lòng anh cũng rất vui!
“Đội trưởng Trần! Chỗ này phát hiện ra một gã to con này này!”. Công binh rà phá bom mìn mặc bộ đồ ngừa cháy nổ đẩy mặt nạ bảo hộ lên và lớn tiếng nói với Đại Ngốc.
Bùn đất xung quanh địa lôi đã được đào lên, để lộ nắp vặn, đây là một quả địa lôi giẫm vào là sẽ nổ, thời chiến tranh dùng để đối phó với bộ binh. Những quả địa lôi này mặc dù mất đi hiệu lực vì thời gian quá lâu, thành bom xịt, nhưng cũng không thiếu quả không mất đi hiệu lực, lỡ như bị người miền núi dẫm vào thì hậu quả sẽ không thể lường được.
Diệp Kiều thấy Đại Ngốc kéo mặt nạ bảo hộ xuống, đến hiện trường, Lục Bắc Kiêu mặc đồ thường cũng đã đi tới, cùng cô lùi về một khoảng cách an toàn.
Các công binh mặc trang phục phòng ngừa cháy nổ nặng đến 5kg, bộ đồ này tuy có tác dụng bảo vệ nhất định, nhưng khi gặp phải một vụ nổ lớn thật sự thì cũng chỉ có thể giữ được cái xác nguyên vẹn thôi.
Kiếp trước cũng chính trong nhiệm vụ này, Đại Ngốc gặp phải bẫy mìn.
Cái gọi là bẫy mìn, nói trắng ra là một loại cạm bẫy!
Ví dụ như, một tảng đá, một mầm cây, thậm chí là một cái túi nilon, một chai nước suối bình thường cũng có thể ngụy trang thành lựu đạn, lấy tảng đá ra hoặc là chạm phải mầm cây, đạp trúng túi nilon, nhặt chai nước suối lên, đều có thể làm nổ lựu đạn chôn dưới lòng đất, thần không biết quỷ không hay.
Cũng có thể là “bom mẹ”. Ví dụ như quả lựu đạn mà Đại Ngốc đang phá này đi, rất có thể quả ở trên đã được tháo dỡ và không phát nổ, sau khi đào lên, thiết bị giải phóng áp suất được kích hoạt, làm nổ quả” bom mẹ” chôn sâu ở bên dưới.
Lúc Lục Tiểu Cổn rời đi chỉ nói với cô là Đại Ngốc bị thương vào năm nay, gặp bẫy mìn lúc tháo dỡ bom đạn.
Cô có biết cụ thể là bị thương ở nhiệm vụ nào đâu, nếu không nhờ người cô sắp xếp nằm vùng trong K2 báo cáo cho thì căn bản cô không thể nào biết được!
Mấy người Lục Bắc Kiêu lại càng không biết, nếu không phải đến giúp cô tìm mẹ của Hoa Nhụy, anh cũng không thể tìm đến Đại Ngốc, kiếp trước căn bản không có chuyện này.
Một quả bom xịt lớn được đào lên, mặt trời cũng gần như xuống núi rồi, đã hơn tám giờ tối, thời gian mặt trời lặn bên này muộn hơn thành phố ba giờ. Công binh tháo gỡ bom mìn rút lui, bọn họ cởi trang phục bảo hộ ra, mồ hôi trên người như thể mới dầm mưa xong.
“Làm lính thật không dễ dàng!”. Diệp Kiều đưa tay ôm hông Lục Bắc Kiêu, không khỏi cảm thán một câu.
Cô gọi Đại Ngốc đến trường Chu Mạt ăn tối, Đại Ngốc từ chối không chịu đi, dĩ nhiên là bị Lục Bắc Kiêu gọi đi!
“Đại Ngốc đúng là già mồm, Chu Mạt cũng già mồm! Vẫn là nhóc con của anh tốt nhất, yêu là nói thẳng ra, không quanh co lòng vòng, không phải đoán tới đoán lui!”. Hai người họ đi về phía trước, Lục Bắc Kiêu nắm tay Diệp Kiều đi trong núi rừng.
Lời này khiến Diệp Kiều quả thật xấu hổ, thầm nghĩ, kiếp trước chúng ta còn thê thảm hơn cả Đại Ngốc và Chu Mạt ấy chứ!
Cô sống lại, nếu đời này mà còn làm trời làm đất với anh, đoán tới đoán lui với anh, thì chẳng phải uổng công sống lại à?!
Cô không uống vong tình thủy*, chấp nhận dằn vặn lên núi đao xuống biển lửa, chỉ mong sống lại một đời, không phụ thời gian, không phụ anh!
(*) Vong tình thủy: nước quên tình. Uống vong tình thủy sẽ giúp mọi ký ức ở kiếp này biến mất sạch.
Lửa trại bùng lên trên thao trường, tiếng đàn guitar không ngừng vang lên.
Thức ăn đã dọn lên một cái bàn nhỏ, trên kệ gỗ bên cạnh đang nướng chim trĩ.
“Chu Mạt!”.
Chu Mạt bưng một đĩa thịt khô xào tỏi từ trong bếp đi ra, nghe thấy tiếng gọi, nhìn theo tiếng gọi, vừa nhìn, tay cô đã run lên một cái, suýt nữa làm đổ một đĩa đồ ăn ngon!
Mặc dù không thấy rõ ràng khuôn mặt, nhưng mà dù khoảng cách có xa thế nào đi nữa, cô cũng có thể nhận ra đó là ai.