Đại Ngốc mặc đồ rằn ri, chân đi giày lính, lúc nhìn thấy Chu Mạt bưng cái đĩa, anh cũng ngây ngẩn cả người, từ trước đến nay, ở nhà cô đều chỉ ăn thức ăn có sẵn, vậy mà cũng biết bưng đĩa rồi!
Cô mặc một chiếc áo len dài rộng thùng thình cộng thêm một chiếc váy jean dài, mái tóc đen thui, trong mắt anh vẫn đẹp như tiên trên trời.
Sau khi hoàn hồn lại, Chu Mạt lập tức nhìn về phía Diệp Kiều và Lục Bắc Kiêu, nở nụ cười, cất giọng gọi: “Chị dâu! Đại ca Lục!”
Sau khi trở lại bên bàn, cô lập tức giới thiệu vợ chồng họ với năm giáo viên khác!
“Anh lính này là ai? Hình như trông rất quen mắt, gặp qua ở đâu rồi thì phải?”. Nữ giáo viên Tôn Phán nhìn Đại Ngốc, chỉ cảm thấy nhìn quen mắt, cô ấy nhìn sang Chu Mạt.
Đại Ngốc nở một nụ cười chất phác trên khuôn mặt thon gầy cương nghị, rất hiền hòa nói: “Chào mọi người, tôi là bạn của Chu Mạt! Gọi tôi là Đại Ngốc là được rồi!”
“Phải rồi phải rồi phải rồi! Trong ví của Chu Mạt, có hình của anh!”. Tôn Phán vội vàng nói: “Anh là bạn trai của Chu Mạt à!?”
Chu Mạt giấu tay sau lưng, không ngừng đánh lên lưng Tôn Phán, rất ảo não!
“Không phải bạn trai! Bạn cũng không phải!”. Chu Mạt lớn tiếng nói, còn trừng mắt nhìn Đại Ngốc!
Diệp Kiều thấy Đại Ngốc không nhúc nhích, thật muốn đá cho anh hai cái!
Cứ phang thẳng một câu: “Đúng vậy, không phải bạn trai, cũng không phải bạn, tôi là chồng cô ấy!”
Thử xem Chu Mạt có cảm động không!
Đáng đời bị Chu Mạt dằn vặt lắm!
Kỹ năng trêu gái còn không bằng một người phụ nữ như cô!
“Không phải bạn trai, không phải bạn, thế cô cất ảnh người ta trong ví làm gì?”. Tôn Phán lại hỏi.
“Cô Tôn, cô hoa mắt rồi, rõ ràng không phải là một người!”. Chu Mạt lớn tiếng phản bác, vội vàng đi tới phòng bếp bưng nồi cơm điện.
“Để anh!”. Chu Mạt bưng nồi cơm điện từ phòng bếp ra, lập tức bị anh cướp lấy.
Không biết chủ động nói lời yêu thương, nhưng làm việc nặng thì từ trước đến nay anh đều vô cùng chủ động.
Chu Mạt nhìn hình bóng cao lớn mặc đồ rằn ri kia, có tức giận, có oán trách, nhưng đau lòng, đau đến mức không thở nổi.
Hai giáo viên nam, một người đàn guitar, một người chơi trống châu Phi, một giáo viên nữ khác hát ca khúc dân tộc, Diệp Kiều vừa ăn vừa hét, cũng trò chuyện với họ về công việc và cuộc sống bên này, sau khi trở về, cô sẽ thảo luận với tập thể làm thế nào để cải thiện đãi ngộ cho các giáo viên ở đây, bọn họ thật sự rất cực khổ.
“Chu Mạt, ăn đậu phộng!”. Diệp Kiều hào phóng đưa cho Chu Mạt một ít đậu phộng mà Lục Bắc Kiêu đã bóc cho cô.
“Tiểu Kiều! Cô ấy dị ứng với đậu phộng!”. Đại Ngốc đang xới cơm, bỗng nghiêm túc nói.
Chu Mạt nghe xong, cánh mũi chua xót, như dỗi vậy cô cầm lấy một hạt đậu phộng ném vào miệng, Đại Ngốc sợ đến mức vội vàng bước tới: “Chu Mạt! Nhanh nhổ ra! Em làm cái gì thế?!”
“Tôi với anh có quan hệ gì? Ai cần anh lo?”. Chu Mạt nghiêm mặt, lạnh nhạt nói, mạnh mẽ nhai hạt đậu trong miệng.
“Chu Mạt, em đừng tùy hứng, mau ói ra!”. Đại Ngốc ngồi xổm trước mặt cô, ngửa đầu nhìn cô, nhẹ giọng nói, tay nhẹ nhàng đẩy cánh tay cô một cái, lại bị Chu Mạt hất ra, cô đứng lên, chạy tới chân tường nhổ ra.
Đại Ngốc bưng một ly nước đuổi theo.
Màn đêm đen tối, không nhìn thấy rõ bóng dáng của hai người họ, Diệp Kiều thở dài, lắc đầu, không quan tâm đến họ nữa.
“Chu Mạt, lúc chiều em không bị thương chứ?”. Nhìn cô súc miệng, anh mới yên tâm, quan tâm hỏi một câu.
“Liên quan gì đến anh? Trần Đại Ngốc, anh nói xem bây giờ chúng ta có quan hệ gì? Anh dựa vào đâu mà quan tâm tôi?”. Chu Mạt tới gần anh, đứng trước mặt anh, ngửa đầu nhìn anh chằm chằm, ép hỏi.
Kể từ khi thấy cô, tim Đại Ngốc vẫn đau, nhìn Chu Mạt gầy đi trông thấy, anh thấp giọng nói: “Chu Mạt, chúng ta vẫn chưa ly hôn đâu”.