Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 948 - Chương 948:

Chương 948:

Sức lực toàn thân bị rút hết, Chu Mạt cũng bị tắt tiết, ghé lên giường Đại Ngốc, nhắm hai mắt lại, cố gắng hít ngửi mùi trên người anh, trong mùi hương kiên cường của người đàn ông còn thấm đẫm mùi khói lửa.

“Anh Đại Ngốc…trước đây em vẫn luôn xem anh là anh ruột, sau khi kết hôn, dần dần, em xem anh là người đàn ông của em, ỷ lại anh, càng ngày càng sâu…Bây giờ anh bỏ em lại mà đi, sau này em phải làm sao bây giờ…Anh muốn em đi theo anh có đúng không?”. Trái tim bi thương đã chết lặng, Chu Mạt lẩm bẩm nói.

Cô nhắm hai mắt lại, ghé lên người anh, bất tri bất giác, như thể anh đang còn sống, đang cưng chiều vuốt ve đầu cô…

Chu Mạt nở nụ cười: “Em đi cùng anh nhé…”

“Chu Mạt, anh quan tâm em không phải vì thầy cô, là vì, em là vợ anh, là người quan trọng nhất trong lòng anh, là người đứng đầu trái tim anh!”. Một giọng nam yếu ớt vang lên trong phòng bệnh yên tĩnh: “Chu Mạt, em thật sự yêu anh sao?”

Tiếng gì vậy?

Chu Mạt ghé lên người Đại Ngốc, đã sẵn sàng đi cùng anh, bỗng toàn thân cứng đờ, cô sửng sốt.

“Chu Mạt, anh chưa từng hy vọng xa vời là em sẽ yêu anh, trong lòng anh, em luôn là công chúa, anh không xứng với em…”. Giọng của Đại Ngốc lại vang lên, một bàn tay lớn nhẹ nhàng vỗ về trên mái tóc đen nhánh của Chu Mạt…

Chu Mạt ngây người như phỗng, rốt cuộc cũng chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn mặt anh.

Hàng mi đen dài nhẹ nhàng như đôi cánh, khẽ rung động, hai mắt khép hờ, mắt thoáng hiện tia sáng.

Chu Mạt bi thương đến mức chết lặng, khi nhìn thấy Đại Ngốc đã mở mắt, lại còn nói chuyện, cô sững người lần nữa!

Anh, anh không chết!

Đại Ngốc nhúc nhích, cảm giác hai chân hai tay mình đều ở đây cả, chỉ là rất đau, toàn thân đều đau, còn tê dại, bên tai kêu ong ong, đầu cũng choáng váng, trần nhà cũng đang lay chuyển, khuôn mặt tèm lem nước mắt của Chu Mạt cũng đang lay chuyển.

“Trần Đại Ngốc! Anh không chết!”. Chu Mạt kích động rống lên, giọng khản đặc, gần như không phát ra được âm thanh nào.

Đại Ngốc ngơ ra.

“Trần Đại Ngốc! Anh gạt em! Anh giả chết gạt em!”. Chu Mạt nhận ra muộn màng, kích động nói.

Nét mặt của cô rất phức tạp, vừa tức giận vừa kích động, tâm trạng càng phức tạp hơn, vừa mới chết lặng xong, lại bất chợt sống lại, bay lên đỉnh cao nhất của tàu lượn!

“Anh, anh nào có…”. Đại Ngốc trưng vẻ mặt vô tội.

Nhưng mà, sao anh chưa chết?

Anh nhớ rõ ràng mình gỡ trúng bẫy mìn, ngòi nổ bên dưới quả bom bị kéo ra…

Anh hẳn là thịt nát xương tan, chết không toàn thây mới đúng, sao lại còn sống?! Còn nghe Chu Mạt nói một đống lời trong lòng…

“A…đau…”. Đang đờ người suy nghĩ, nắm đấm của Chu Mạt đã nện xuống.

“Trần Đại Ngốc! Anh to gan quá rồi, anh dám giả chết gạt em! Huhuhu…”. Chu Mạt đánh mắng, chỉ chốc lát sau lại khóc thành tiếng.

“Chu Mạt, anh không giả chết!”. Đại Ngốc ngơ ngẩn nói.

“Anh không giả chết? Anh đắp cả vải trắng lên rồi, anh Lục nói anh hi sinh rồi!”. Chu Mạt vừa khóc vừa nói, rồi lại cười.

“Tiểu Lục! Nhất định là Tiểu Lục cố ý lừa em! Không phải anh!”. Anh là người trung thực, sao có thể lừa người khác?

“Chu Mạt, những lời em vừa nói, đều là thật sao?”. Đại Ngốc cau mày, nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của Chu Mạt, nghiêm túc hỏi.

Chỉ thấy khuôn mặt Chu Mạt không ngừng phóng đại trước mắt anh…

“Ưm…”. Cô mạnh mẽ hôn lên môi anh!

Đầu Đại Ngốc càng choáng váng…

Chu Mạt tàn ác hôn người đàn ông “mất mà lại được” này, nghĩ đến anh suýt nữa thì chết là nước mắt cô lại không tự chủ mà tuôn ra, hôn sâu hơn…

Bình Luận (0)
Comment