Chu Mạt dùng nụ hôn sâu này để trả lời anh, những gì cô vừa nói toàn bộ đều là lời thật lòng!
“Tin chưa?”. Chu Mạt buông anh ra, cười hỏi, nước mắt lại không tự chủ rơi xuống, trong lòng đến bây giờ vẫn còn sợ hãi.
Thật may, vì anh không chết!
“Tin!”. Người đàn ông thật thà nói một cách chắc chắn, chẳng qua vừa dứt lời, trong lúc Chu Mạt đang khiếp sợ, anh đột nhiên giữ chặt gáy cô, ép cô về phía anh, rồi hôn cô bá đạo và điên cuồng hơn!
Lần này đến phiên Chu Mạt bối rối.
Là một người đàn ông có đứng đắn thật thà như thế nào đi nữa thì ở trong xương cũng có sự bá đạo, mạnh mẽ của đàn ông, thậm chí là có ham muốn làm chủ đạo!
Ưm…
Anh hôn đến mức cô sắp không thở nổi! Tim cũng đập càng nhanh, kích thích như ngồi tàu lượn vậy!
Trên hành lang bệnh viện, biết rõ Đại Ngốc không chết rồi, Diệp Kiều vẫn còn khóc, Lục Bắc Kiêu nói gì cũng không được, không biết phải làm sao. Trước đó anh hỏi người chết đâu phải là chồng cô, cô đau lòng cái gì, kết quả, cô khóc càng dữ ơn, cũng không nói gì, chỉ ôm anh mà khóc.
Lục Bắc Kiêu nào có biết rằng cô tức cảnh sinh tình, nghĩ đến kiếp trước anh hi sinh, ngày cả lần cuối cùng gặp mặt anh cũng không được, cô đau đớn, tiếc nuối trong lòng!
“Bà Lục, em đủ rồi đó!”. Anh nghiêm mặt nói, trong lòng cũng rất chua.
Diệp Kiều cũng khôi phục khỏi sự bi thương, ngửa đầu nhìn anh, mỉm cười, lộ ra má lúm ngọt ngào: “Thật tốt quá, Đại Ngốc không sao…”
Thật tốt, kiếp này Đại Ngốc cũng được cứu, thật ra ý cô là vậy!
Kiếp này, lão Thái, Phương Trác, Giang Hải, Đại Ngốc, đều thay đổi số phận…
“Anh thấy em khóc còn dữ hơn Chu Mạt đấy!”. Anh thô lỗ lau sạch nước mắt trên mặt cô, nghiêm mặt nói, giọng điệu chua lè.
Anh tưởng cô khóc vì Đại Ngốc?
Thật ra, không lâu sau khi anh nói Đại Ngốc hi sinh, cô đã nghi ngờ rồi, cảm thấy Đại Ngốc chắc chắn không chết, nếu không thì anh sẽ không phản ứng bình tĩnh như thế!
Sau khi nhận được tình báo, sao anh có thể biết rõ anh em gặp nạn mà không cứu?
Tên khốn xấu bụng này là đang ép Chu Mạt nói lời thật lòng với Đại Ngốc đây mà, mặt khác cũng giúp cô yểm hộ gián điệp ở K2!
“Người ta là đau lòng vì anh!”. Cô nhìn anh, làm nũng nói.
“Vì anh?”. Lục Bắc Kiêu nhướn mày.
“Đại Ngốc là anh em tốt của anh, nếu anh ấy xảy ra chuyện gì không may, anh chắc chắn sẽ đau lòng muốn chết, người ta đau lòng cho anh mà!”. Kiếp trước, lúc anh đau lòng cho Đại Ngốc, người vợ ngu ngốc là cô đây không an ủi anh được một lời ào.
Lời giải thích này của cô khiến anh thoải mái trong lòng: “Anh sẽ đau lòng vì cậu ta? Đùa gì thế?!”
Chảnh chọe!
Diệp Kiều rất muốn nói cho anh biết, ở kiếp trước, một người bình thường kiêu ngạo trước mặt cô là anh vì Đại Ngốc mà rơi nước mắt trước mặt cô đấy!
Lục Bắc Kiêu đi tới cửa phòng cấp cứu, gõ cửa một cái, chia rẽ đôi uyên ương.
Đôi vợ chồng son vẫn đang hôn nồng nhiệt lúc này mới buông nhau ra.
“Tiểu Lục! Cậu thật đáng ghét, lừa gạt Chu Mạt làm gì?!”. Đại Ngốc đối mặt với anh em của mình, hóa thân thành kẻ cuồng bảo vệ vợ, chỉ trích anh.
Kiêu thần tức đến mức chửi tục trong lòng!
Đã từng thấy kẻ thiếu thông mình rồi, nhưng chưa từng thấy ai thiếu thông minh đến mức này!
“Anh Đại Ngốc, nếu không nhờ anh Kiêu của em thì với cái suy nghĩ chết bầm của anh, có thể ôm mỹ nhân về sao?!”. Diệp Kiều bất bình thay cho chồng mình.
“Chị dâu, anh Lục, anh ấy đau lòng cho em vừa rồi thôi, hai người đừng chấp nhặt với anh ấy”. Chu Mạt vội vàng bước tới, giảng hòa cho Đại Ngốc.
“Eo, mới làm hòa mà đã học được cách phát cơm chó rồi à?”. Diệp Kiều cười trêu ghẹo.
Đại Ngốc cười ngây ngô, nhìn về phía Lục Bắc Kiêu, nghiêm túc hỏi: “Tiểu Lục, vụ nổ rốt cuộc là chuyện gì vậy?”