Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 950 - Chương 950:

Chương 950:

Bên trong phòng cấp cứu chỉ còn lại hai người đàn ông, Đại Ngốc đã ngồi dậy, vẫn còn trong trạng thái váng đầu ù tai, đó là ảnh hưởng bởi sóng xung kích của vụ nổ gây nên!

Lục Bắc Kiêu dựa lưng vào tường, nhàn nhã đứng, miệng ngậm điếu thuốc, không có dáng vẻ của quân nhân chút nào.

“Tối qua nhận được tình báo, lần này K2 muốn thần không biết quỷ không hay làm thịt cậu, bọn họ chôn bẫy mìn suốt đêm, dụ cậu đi tháo gỡ…”. Anh hờ hững nói, tay phải búng tàn thuốc một cái.

Thảo nào tiểu đội trưởng Vu nói, lựu đạn trông rất mới, Đại Ngốc khiếp sợ, cũng trách anh, say rượu nên không quá tập trung, không suy nghĩ nhiều như vậy.

“Tiểu Lục, suốt đêm cậu đi rút bớt thuốc nổ trong địa lôi à?”. Đại Ngốc tuy váng đầu, nhưng không hồ đồ.

Vụ nổ là thật, chẳng qua lượng thuốc nổ vừa vặn ở mức trang phục bảo hộ có thể chịu nổi, cho nên anh mới không sao, tất cả mọi người cũng không sao!

Lục Bắc Kiêu đáp lại anh một biểu cảm “Cậu nói xem?”.

“Một mình cậu?”. Đại Ngốc không tin một mình anh có thể làm được, người của K2 chắc chắn sẽ trông chừng, phải có người giúp anh mới được.

“Đồng chí Trần Nhị Đản, bây giờ cậu là người chết rồi, nào có nhiều lời như vậy! Cậu trở về thành phố J yên tâm “tạo người” với vợ cậu đi, những chuyện khác không cần cậu quan tâm!”. Anh nói xong rồi dập tắt tàn thuốc, đi tới bên giường bệnh, vỗ Đại Ngốc nằm xuống, lại đậy tấm vải trắng lên!

Nếu để lão già Bọ Cạp kia phát hiện ra Đại Ngốc không tổn thương không tàn phế, Queen sẽ rất dễ bị bại lộ, thế lực của K2 vẫn chưa thâm nhập vào Trung Quốc, sau khi Đại Ngốc trở về thành phố J, sống hay chết, bọn họ không tra ra được.

Tạo người?

Dưới lớp vải trắng, khuôn mặt Đại Ngốc không tự chủ trở nên đỏ ửng.

“Chu Mạt, bớt đau buồn!”. Diệp Kiều và Chu Mạt diễn kịch, ký không ít giấy đồng ý của người nhà, sau đó họ đi trên hành lang, Diệp Kiều khuyên nhủ Chu Mạt.

Trước mặt, một bác sĩ nam đeo khẩu trang, đẩy xe đẩy đi về phía bên này, người đàn ông trông rất cao to, khiến cô không khỏi chăm chú nhìn thêm.

Bác sĩ nam đẩy xe? Không phải là y tá sao?

Cô vô thức kéo Chu Mạt về phía mình, chắn trước mặt cô ấy, lúc này, bác sĩ nam đột nhiên móc ra một khẩu súng lục màu đen từ trong túi áo blouse, chỉa vào bọn họ, Diệp Kiều đẩy Chu Mạt té trên mặt đất, sau đó nhấc chân đá lên chiếc xe đẩy, xe đẩy thúc về phía nam bác sĩ, đồ đạc trên xe rơi đầy đất.

Nam bác sĩ còn chưa kịp nổ súng đã giơ chân đá văng xe đẩy, Diệp Kiều kéo Chu Mạt định chạy, lúc này, viên đạn bắn về phía bọn họ, cô nhanh nhẹn né tránh.

Cô và Chu Mạt trốn phía sau một bồn cây cảnh lớn.

Tiếng súng vang lên, các y tá thét chói tai, may mà không có bệnh nhân trên lối đi.

Người đàn ông mặc áo blouse trông như sát thủ, anh ta cầm khẩu súng lục, đi về phía bồn cây cảnh, Chu Mạt dùng hai tay ôm đầu, cảm giác tuyệt vọng chờ chết!

Diệp Kiều cũng không ngồi chờ chết, cô bưng cái thùng rác màu bạc bên cạnh lên ném về phía đối phương, sát thủ hóa trang thành bác sĩ bị thùng rác ném trúng, Diệp Kiều kéo Chu Mạt tiếp tục chạy trốn, cô để Chu Mạt chạy phía trước cô!

Trên hành lang thật dài, hai người phụ nữ chạy một trước một sau, phía sau bọn họ là một nam sát thủ trong dáng vẻ bác sĩ đang nhắm bắn vào đầu cô.

Tiếng súng vang lên.

Diệp Kiều sửng sốt, đứng yên đó không nhúc nhích…

Một, hai, ba…

Không có bất cứ cảm giác đau đớn nào!

Phía sau vang lên một tiếng “bịch”, người ngã xuống đất không phải là cô, mà là tên sát thủ kia!

Cô xoay người, chỉ thấy một người đàn ông khác mặc áo blouse trông như bác sĩ, cầm trong tay khẩu súng lục màu đen…

Là anh ta vừa mới cứu cô!

Cô đang suy nghĩ xem người tới cứu bọn họ là ai thì lại có thêm một tiếng súng nữa vang lên, Chu Mạt ôm đầu hét chói tai, cô không muốn chết đâu, cô vừa mới làm hòa với Đại Ngốc mà!

Bình Luận (0)
Comment