Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 951 - Chương 951:

Chương 951:

Lại có một sát thủ mới ngụy trang thành bác sỹ xuất hiện, ở phía trước các cô, nổ súng về phía các cô, nhưng mà chỉ trong chốc lát, sát thủ này đã bị một bác sỹ mặc áo blouse trắng khác giết chết, chỉ là, người bác sỹ này là nữ.

Sát thủ thứ hai bị giết khá nhanh.

Bên cạnh các cô có thêm 2 người bảo vệ, mặc áo blouse trắng, tay cầm súng lục. Ở dưới sự bảo vệ của họ, Diệp Kiều cùng Chu Mạt nhanh chóng đi tới chỗ Lục Bắc Kiêu.

“Anh Kiêu, có biết người nào không?” Diệp Kiều biết rõ còn cố ý hỏi, khẳng định là hai người, định giết xong Đại Ngốc, nhìn thấy người nhà anh ta và người nhà Lục Bắc Kiêu ở đó thì xông tới ám sát luôn.

Lục Bắc Kiêu cẩn thận nhìn Diệp Kiều một lượt, xác định cô không bị thương mới an tâm.

Anh đã sớm dự đoán được Bò cạp độc sẽ không can tâm để anh sống tốt, khẳng định sẽ tìm mọi cách đối phó với anh, vì thế nên đã có bố trí trước.

“Người của K2.” Lục Bắc Kiêu nhàn nhàn nói.

“Báo cáo đội trưởng Lục, đối phương có 5 người, cầm đầu là tên tâm phúc bên cạnh Bò cạp độc, Đình Tử. Hiện giờ chúng ta đã diệt được 3 tên, Đình Tử cùng tay sai đang chạy từ cửa thoát hiểm lên mái nhà, tìm đường trốn. Người của chúng ta đang đuổi theo.”

Người nữ mặc áo blouse trắng, đeo khẩu trang đi tới trước mặt Lục Bắc Kiêu đứng nghiêm báo cáo.

Phụ nữ.

Diệp Kiều nghi hoặc nhìn người mặc áo blouse trắng, dáng người cao gầy, đeo khẩu trang.

Binh lính cấp dưới của anh là nữ?

Sao cô lại không biết?

“Giết toàn bộ!” Lục Bắc Kiêu lạnh lùng vô tình ra lệnh.

Anh vừa dứt lời thì từ phía hành lang thoát hiểm vang lên tiếng súng.

Tiếng súng này khiến Diệp Kiều giật mình kinh hãi.

“Rõ!” Người nữ binh nhận lệnh, nhanh chóng xoay người chạy tới chỗ cửa thoát hiểm.

Chỉ còn 2 người đàn ông trong áo blouse trắng, súng cầm trong tay ở lại bảo vệ ba người.

Ở một bệnh viện tuyến huyện của một vùng xa xôi hẻo lánh, tuy nói rằng là bệnh viện trung tâm ở vùng này nhưng chỉ có 3 tầng, bọn họ đang đứng ở tầng 1.

Diệp Kiều nín thở.

Lúc này, trên mái nhà không ngừng có tiếng súng. Hai bên đang bắn nhau.

Với số lượng 5 người ban đầu, hiện giờ phía Đình Tử đã bị bắn chết 4, chỉ còn một mình hắn, vai trúng đạn, đang bắn nhau cùng với 4 bộ đội đặc chủng khác. Hắn nấp sau một trụ xi măng, hai mắt nhìn chằm chằm về phía một góc sân thượng. Chỉ còn cách này hắn mới thoát được. Nhưng mà, nếu lúc này hắn chạy ra, chỉ cần vài bước, rất có thể hắn sẽ bị đạn bắn chết.

Người đàn ông da thịt màu đồng trong bộ blouse trắng nghiến răng, hơi nhô ra khỏi trụ xi măng, đạn lập tức từ phía đối diện bắn tới, ánh lửa văng tung tóe, xi măng bị bắn tung, văng một miếng vào mặt hắn.

Đình Tử, không ngờ ngươi lại chết như vậy!

Hắn ta tự giễu trong lòng.

Không.

Hắn không thể nào chết được.

Nhưng mà, con mẹ nó, trốn bằng cách nào?

“Anh Kiêu, những người này đều là lính của anh sao?” Diệp Kiều nhìn khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc của Lục Bắc Kiêu tò mò hỏi.

Anh vẫn lạnh lùng không nói chuyện.

Ánh mắt Diệp Kiều đột nhiên trở nên trống trải, trong lúc Lục Bắc Kiêu không đề phòng cô, đột nhiên cướp súng trong tay anh.

“Diệp Kiều! Em làm gì vậy?” Lục Bắc Kiêu lớn tiếng quát, đột nhiên có dự cảm không tốt.

Cô lại xuất hiện ảo giác!

Diệp Kiều cầm súng của anh, chạy tới phía trước, “Bắt kẻ xấu. Bắt kẻ xấu. Bọn chúng cướp con trai em, mau bắt lại.”

Cô giống như điên chạy về phía trước, chạy vào cầu thang thoát hiểm. Lục Bắc Kiêu đuổi theo ngay sau cô.

Diệp Kiều chạy một mạch lên tới sân thượng, nhìn thấy 4 người lính đặc chủng đang trong bộ blouse trắng, tay cầm súng bắn tới cây cột mà Đình Tử nấp.

“Bắt kẻ xấu, bắt kẻ xấu.”

Diệp Kiều hô lớn khiến hai người bộ đội đặc chủng lập tức xoay người lại, súng trong tay họ nhắm thẳng về phía cô. Diệp Kiều dường như không nhìn thấy họ, chân không dừng bước chạy về phía trước.

Bình Luận (0)
Comment