Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 952 - Chương 952:

Chương 952:

Hai mắt Diệp Kiều vô thần, tay cầm khẩu súng lục màu đen, giống như không nhìn thấy 4 người lính đặc chủng, giống như người gỗ đi về phía trước.

“Đừng nổ súng. Cô ấy là chị dâu.” Một người trong nhóm trầm giọng nói.

Không cần nhắc nhở. Ai lại không biết, cô gái tóc quăn xinh đẹp, tay cầm súng trước mặt họ là vợ của đội trưởng Lục vô tình mặt sắt nhưng lại sủng vợ tận trời chứ.

Đình Tử nấp ở sau cột nghe được giọng Diệp Kiều thì khóe miệng cong lên. Hắn biết mà, Đình Tử hắn mệnh lớn, không dễ chết như vậy.

“Chị dâu, bên đó nguy hiểm!”

“Diệp Kiều!”

Lục Bắc Kiêu đuổi tới, nhìn thấy Diệp Kiều đi thẳng tới một góc sân thượng thì hô hấp như ngừng lại.

“Buông con trai ta ra. Nếu không buông, ta nổ súng!” Diệp Kiều vừa đi vừa lớn tiếng nói. Họng súng của cô chĩa thẳng về phía trước, không nhắm vào đâu cả.

Cô đi tới bên cạnh cây cột xi măng, Đình Tử nấp ở phía sau cột lập tức xông tới, túm lấy Diệp Kiều, dùng cô chắn trước ngực, súng trong tay cũng chĩa thẳng vào thái dương Diệp Kiều.

Súng trong tay Diệp Kiều rơi xuống đất.

“Không muốn cô ta chết thì đừng tới đây!” Đình Tử nghiến răng nói, khuôn mặt tuấn tú màu đồng cổ nở một nụ cười âm hiểm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lục Bắc Kiêu.

Diệp Kiều giống như mới tỉnh mộng, cô kinh ngạc nhìn Lục Bắc Kiêu nói, “Sao vậy?”

Mặt trời chói chang trên cao, trên sân thượng, một người đàn ông mặc áo blouse trắng, nửa bên bả vai bị nhuộm máu tươi, một tay giữ một người phụ nữ, tay còn lại chĩa súng vào thái dương cô, khống chế cô, chân không ngừng dịch chuyển tới rìa sân thượng.

4 người lính đặc chủng trong bộ blouse trắng, súng trên tay chĩa thẳng vào hắn ta, có thể lấy mạng hắn ta bất cứ lúc nào, nhưng như thế, người phụ nữ phía trước hắn ta cũng sẽ bị giết chết.

Tuy rằng ai cũng là tay súng thiện xạ, nhưng mà không ai dám lấy tính mạng của vợ đội trưởng Lục ra đánh đổi.

Nếu như chọc giận kẻ bắt cóc, hắn ta có thể lựa chọn cùng với chị dâu đồng quy vu tận.

“Nổ súng. Các người đừng để ý đến tôi! Nổ súng đi!” Diệp Kiều lớn tiếng nói.

“Nổ súng? Các người thử tính xem đạn của các người nhanh hay đạn của ta nhanh?! Có muốn thử không?” Vẻ mặt Đình Tử hung ác lớn tiếng nói. Một chân của hắn đã đặt ra rìa sân thượng. Chỉ có 3 tầng, cho dù ngã xuống cũng không có chết.

Đình Tử vừa nói, chân đã nhích thêm một chút, họng súng vẫn ấn chặt vào thái dương Diệp Kiều, ngón tay đặt trên cò súng.

“Đường Thiếu Đình! Có bản lĩnh thì quyết đấu với ta, bắt cóc vợ ta thì có còn là đàn ông không?” Lục Bắc Kiêu xông tới lạnh lùng nói.

Cái tên Đường Thiếu Đình này, lúc ở Hồng Kông đấu với anh không ít, anh vẫn tôn trọng hắn là một nam tử hán.

Nhưng không rõ, vì sao hắn lại gia nhập tổ chức K2.

“Lục Bắc Kiêu, muốn khích tướng sao? Không có cửa đâu. Tao đếm đến 3, quỳ xuống cho tao, nếu không, tao với vợ mày đồng quy vu tận!”

Đường Thiếu Đình cười âm hiểm, giọng nói càng thêm ngoan độc. Đã không còn chút nào nghĩa khí giang hồ như trước nữa.

Người của tổ chức K2 không chuyện ác nào không làm, giết người không chớp mắt, nào có nói chuyện nghĩa khí giang hồ.

Hắn ta cũng muốn biết, Lục Bắc Kiêu có thể vì Diệp Kiều mà quỳ xuống hay không.

“Một!”

“Hai!”

Đình Tử đang đếm thì Diệp Kiều đột nhiên rút từ cổ tay áo ra một con dao nhỏ, nắm trong lòng bàn tay, trong lúc Đình Tử còn chưa kịp nhìn thấy thì không khách khí đâm thẳng vào người hắn.

Đình Tử bị trúng một dao, đau đớn buông cô ra. Hắn không chút nghĩ ngợi, ở giữa làn đạn, lập tức nhảy xuống lầu.

Diệp Kiều vừa định xoay người nhìn xem Đường Thiếu Đình sống hay chết thì cả người đã bị kéo giật lại, rơi vào một lồng ngực rắn chắc như một bức tường đồng.

Bình Luận (0)
Comment