Đúng như cô dự đoán, là Đình Tử gọi điện tới.
Trong giọng nói của hắn lộ ra vẻ u oán, nhưng lại có chút không đứng đắn vui đùa.
“Không tàn nhẫn, anh làm sao trốn được?” Cô thấp giọng nói, hai mắt nhìn chằm chằm vào cửa phòng, chỉ lo Lục Bắc Kiêu đột ngột đi vào.
Trong phòng khách sạn đơn sơ, Đình Tử trên người có 2 vết thương, để trần nửa người trên, dựa lưng vào vách tường, trên sàn đặt một ngọn nến, một con dao sắc bén, bông băng, oxy già…
Miệng hắn ngậm thuốc lá, điện thoại đặt trên đầu gối, tay phải cầm ống nghe, mặc dù miệng vết thương vẫn còn chảy máu nhưng khóe miệng hắn ta lại cười.
“Tôi còn chưa kịp nhìn thấy người đàn ông đó, tới tột cùng có dám quỳ xuống vì cô không.” Đình Tử tiếc nuối nói.
Diệp Kiều cong môi, “Người đàn ông của tôi không thể vì tôi mà hèn mọn quỳ xuống trước mặt người khác. Cho nên, anh không thể có cơ hội này.”
Mặc kệ Lục Bắc Kiêu có thể vì cô quỳ xuống hay không, cô không cần chuyện như vậy phát sinh. Cho dù là Đình Tử, thì cũng không được.
Đình Tử đột nhiên được ăn một bát cơm chó.
“Cô cũng đừng thật sự sủng hắn như vậy!” Đình Tử cười khổ. Thật sự hâm mộ Lục Bắc Kiêu mà.
Diệp Kiều chỉ cười không nói.
“Em gái Kiều, tôi cũng rất tò mò, vì sao cô lại biết trước kế hoạch của Bọ cạp độc?” Đình Tử hít một hơi thuốc lá, thả khói ra, híp mắt nhàn nhạt hỏi cô.
Diệp Kiều mắt vẫn nhìn cửa phòng, vô cùng đề phòng Lục Bắc Kiêu có thể đi vào bất cứ lúc nào. Chắc hẳn là anh đi tới thư phòng gọi điện thoại.
“Đây là bí mật! Anh không cần hỏi.” Cô lạnh lùng nói.
“Vậy cô nói cho tôi biết, kế hoạch tiếp theo của Bọ cạp độc là gì?” Đình Tử tò mò hỏi.
“Anh Đình, anh đừng trở về bên cạnh Bò cạp độc. Anh tìm một chỗ không ai biết tới anh, bắt đầu lại từ đầu đi. Tôi có thể giúp anh làm một thân phận mới!” Diệp Kiều hạ thấp giọng nói, vô cùng nghiêm túc, không hề vui đùa cũng không có tính thử hắn.
Tính mạng của mỗi người đều quý như nhau. Đình Tử không cần thiết bởi vì câu nói trước đó mà bán mạng vì cô.
“Em gái Kiều, Đình Tử tôi từ nhỏ tới lớn đều thích cô độc, sống trên thế gian này chỉ tìm những thứ kích thích. Mà ở K2, rất kích thích!” Đình Tử nói.
Có sự quan tâm này của cô, hắn ta cảm thấy đủ rồi.
“Mục tiêu kế tiếp của Bọ cạp độc là ai?” Đình Tử hỏi lại.
“Hà Phong. Tay súng bắn tỉa, đội phó đội Huyết Lang!” Diệp Kiều hạ giọng nói. Hà Phong bị thương, vẫn đang tĩnh dưỡng. Sau này anh chuyển sang đội chống ma túy.”
“Em gái Kiều, còn sau đó thì sao?” Đình Tử tò mò hỏi tiếp.
“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì vài năm sau nữa mới tiếp tục, 7 năm sau là anh trai tôi, Diệp Thành, 8 năm sau là… Lục Bắc Kiêu.”
Đình Tử cảm thấy tò mò. Vì sao cô lại biết chuyện tương lai? Hắn thực sự muốn chờ xem, những điều cô nói có phải là sự thật không.
“Anh Đình, anh có chuyện gì cần tôi làm, Diệp Kiều tôi nhất định không từ chối!” Cô thấp giọng nói, vẻ mặt kiên định.
Trong điện thoại, Đình Tử bật cười, “Thứ tôi muốn, cô không cho được! Em gái Kiều, ngủ ngon.”
Hắn nói xong những lời này thì tiêu sái dập điện thoại.
Diệp Kiều dựa lưng vào thành giường, thở phào một hơi.
Trong thư phòng, Lục Bắc Kiêu gọi mấy cuộc điện thoại xong thì lại thử gọi lại dãy số tối hôm qua, quả nhiên, đã không gọi tiếp được.
Sống lại một đời, trợ giúp bọn họ?
Sống lại một đời?
Điều này có ý nghĩa gì?
“Anh Kiêu. Em khát muốn chết!” Anh vừa mới trở về phòng ngủ thì Diệp Kiều bị anh khóa ở đuôi giường lớn tiếng oán giận.
Thời tiết khô nóng, hiện giờ cổ họng của cô giống như bốc hỏa, vô cùng khó chịu.
Lục Bắc Kiêu vội vàng đi pha cho cô một cốc trà kim ngân.
“Anh Kiêu, anh muốn thẩm vấn em cái gì chứ? Em là xuất hiện ảo giác mới như vậy, nếu không, em tìm đường chết sao?” Vừa uống trà vừa nhìn người đàn ông ngồi xổm trước mặt, cô chép miệng nói.