Cô cho rằng anh phát hiện ra cô giả vờ nên làm nũng giải thích.
Vẻ mặt Lục Bắc Kiêu nghiêm túc, dáng vẻ giống như huấn luyện viên đang huấn luyện đội viên, không hề bị cái thái độ làm nũng này của cô làm lay động.
“Diệp Kiều, em còn chưa biết mình sai?” Lục giáo quan nghiêm túc hỏi.
“Tuy rằng em là vì bị bệnh nên mới thế, nhưng mà, em cũng đã cố hết sức để mình không bị tổn thương nha! Anh Kiêu, đúng ra anh nên khen ngợi em chứ!”
Ở trước mặt Lục Bắc Kiêu, Diệp Kiều không còn cái dáng vẻ bình tĩnh như lúc nói chuyện với Đình Tử. Cô lúc này dùng mọi cách làm nũng, dễ thương với Lục Bắc Kiêu.
Anh cười lạnh, “Khen ngợi?”
Nhìn cô ngồi ở mép giường, tay phải bị khóa vào thành giường, vẻ mặt khiêu khích của cô, cô càng mềm mại, càng động lòng người thì sự tức giận trong lòng anh càng thêm lớn.
“Diệp Kiều, lúc em bị kẻ địch chĩa súng vào thái dương lại dám cầm dao đâm hắn. Rốt cuộc là đạn nhanh hay là dao của em nhanh? Em không sợ chọc giận hắn hắn sẽ nhấn cò súng sao?” Lục giáo quan nghiêm khắc nói.
Thật sự tức giận mà.
Giống như răn dạy đội viên mà.
“Bảo em đừng đi theo, em lại càng đi!” Anh đứng lên lại nói thêm một câu.
!!!
Cô thật sự là người câm ăn hoàng liên, đắng mà không nói được a.
Anh nào có biết, cô biết Đình Tử sẽ không nổ súng mới làm như vậy. Chỉ có như vậy Đình Tử mới buông cô ra để nhảy xuống lầu chạy trốn. Thứ hai là sợ Bọ cạp độc trách cứ Đình Tử không một phát bắn chết cô, hoài nghi hắn.
Lần này, nếu cô không đi theo anh, Đình Tử chết là cái chắc.
“Anh Kiêu, không phải không có việc gì sao. Đừng có nóng giận nữa mà, được không?”
Đậu má, hở chút là đòi đánh mông cô. Cô không cần.
Cô đứng lên, đưa tay túm lấy áo anh, không ngừng lấy lòng.
Lục Bắc Kiêu không bị dáng vẻ này của cô làm mềm lòng.
Anh hoài nghi tình trạng ảo giác của cô hôm nay có phải giả vờ không, sao lại vừa khéo như vậy, che khuất đường ngắm của tay bắn tỉa. Nhưng cẩn thận nghĩ lại thì thấy không hợp lý lắm.
Đối với Diệp Kiều, anh vô cùng tín nhiệm.
Cô cũng không có lý do để thả Đường Thiếu Đình, điều khiến anh nghi ngờ chính là Đường Thiếu Đình rõ ràng có thể giết chết cô trước khi nhảy xuống, nhưng hắn không bắn.
Điều này không hợp lý.
Là bởi vì thích Diệp Kiều sao?
Đại khái là bởi vì sau này, Lục Bắc Kiêu hận hôm nay không thể tự tay giết chết Đình Tử.
“Trước khi ảo giác của em hoàn toàn biến mất thì cứ ở đây đi!” Anh thản nhiên nói, rồi quay người đi nấu cơm.
Anh sợ cô xuất hiện ảo giác sẽ khiến bản thân bị thương.
!!!
Trời ạ.
Cô thực sự còn oan hơn Đậu Nga* mà.
*
Lúc Diệp Kiều gọi điện tới, Đại Ngốc đang nằm trên giường. Thân thể của anh từ trước tới giờ vẫn tốt, nghỉ ngơi nửa ngày đã có thể hoạt động trở lại.
Chu Mạt cũng đã trở về, đang quét dọn. Từ lúc cô rời nhà đi, Đại Ngốc cũng chưa có trở về.
“Tiểu Kiều, em thật linh a!” Đại Ngốc đứng ở ban công, ngây ngô cười nói.
Còn nhớ năm đó, ngày anh cùng Chu Mạt kết hôn, cô nói, cô sẽ phù hộ Chu Mạt yêu anh, cùng anh gắn kết đến đầu bạc.
Diệp Kiều bật cười. Chuyện này nào có phải do cô phù hộ.
Lúc trước cô cảm thấy, Đại Ngốc thích Chu Mạt như vậy, yêu cô như vậy, Chu Mạt sớm muộn cũng sẽ bị tình yêu của anh làm cho lay động, sẽ quay lại yêu anh nên mới có thể tự tin nói như vậy.
“Anh nên cảm ơn anh Kiêu, nếu không hai người còn không có bỏ qua cái kiêu ngạo của mình đâu. Được rồi, không quấy rầy hai người nữa, mau mau cho Lục Tiểu Cổn Lục Tiểu Vũ nhà ta có thêm mấy em trai em gái đi.” Diệp Kiều nói xong thì tắt điện thoại.
Đại Ngốc gãi gãi đầu, ngây ngô cười đi vào trong phòng ngủ, lấy chăn gối từ trong tủ ra, đi ra phòng ngủ dành cho khách.
Anh thế còn muốn ngủ ở phòng dành cho khách.
Chu Mạt đứng ở trong phòng khách há mồm nhìn.