Đại Ngốc đương nhiên không tin những điều Giang Thiều Quang nói.
Bởi vì anh tin tưởng Chu Mạt. Lúc trước, cô bị tên đàn ông xấu xa này làm cho tổn thương rất nhiều, không có khả năng còn liên hệ với hắn ta.
“Tình nồng chưa dứt đúng không? Để xem lúc đứng trước tòa quân sự ngươi còn dám mạnh miệng không? Phá hoại quân hôn, lão tử sẽ khiến ngươi ngồi tù mọt kiếp.” Đại Ngốc hung dữ nói. Nếu Giang Thiều Quang đứng trước mặt anh lúc này, có khả năng Đại Ngốc sẽ đấm chết hắn.
Giang Thiều Quang bị lời cảnh cáo này của Đại Ngốc dọa sợ, nhưng vẫn không cam lòng.
“Tên lính kia, tin hay không thì tùy anh. Đúng rồi, có điều anh còn chưa rõ, tôi là người đàn ông đầu tiên của Chu Mạt. Cả đời này, cô ấy sẽ không quên tôi. Hai người tiếp tục làm vợ chồng hữu danh vô thực đi.” Giang Thiều Quang nhuần nhuyễn đem chuyện cũ nói ra.
Cho dù Đại Ngốc là một tờ giấy trắng nhưng làm sao lại không hiểu “người đàn ông đầu tiên” có nghĩa là gì chứ.
“Con mẹ nó, ngươi là đồ chó má. Ta với Chu Mạt rất tốt. Họ Giang kia, con mẹ ngươi, cứ chờ đó, lão tử sẽ cho ngươi biết.” Đại Ngốc hung dữ nói. Dứt lời, anh dập điện thoại.
Ngày mai, thể nào cũng phải đánh cho cái tên chó chết này một trận.
“Anh Đại Ngốc, điện thoại của ai vậy?
Chu Mạt tắm rửa xong, cả người tươi mới sạch sẽ đi từ trong phòng vệ sinh ra, trên người còn khoác chiếc áo choàng tắm dài, tóc còn ướt, tay cô cầm chiếc khăn lông lau tóc.
“Người bán bảo hiểm.” Đại Ngốc nói, vẻ mặt ngây ngô cười. “Tiểu Mạt, không còn sớm nữa, anh đi nghỉ đây!”
Chu Mạt nhìn thấy sắc mặt Đại Ngốc còn đỏ ửng thì cảm thấy không thích hợp lắm. Anh vừa đi vào phòng, cô liền cầm điện thoại lên. Nhìn thấy dãy số gọi tới thì liền hiểu.
Nhất định là tên hỗn đản Giang Thiều Quang.
Cái tên tra nam xấu xa đó không phải không tìm cô mà vẫn luôn xin cô nối lại duyên xưa, đặc biệt là khoảng nửa năm sau khi cô với Đại Ngốc kết hôn, hàng ngày đều đến đơn vị của cô tìm cô, thậm chí còn quỳ xuống cầu xin cô.
Có phải hắn đã nói gì với Đại Ngốc?
Nhất định là có.
Với cái tên tra nam xấu xa này, thích nói gì sẽ nói, nếu không sẽ không đủ xấu xa.
Cô không gọi lại mà tắt nguồn điện thoại.
Lúc Chu Mạt đi vào phòng dành cho khách, Đại Ngốc đang đứng trước cửa sổ hút thuốc lá. Ở nhà, hầu như anh không hút thuốc, có hút cũng chỉ vào nhà vệ sinh hút.
“Anh Đại Ngốc, anh sấy tóc giúp em được không?” Chu Mạt nhỏ giọng nói.
Đại Ngốc vội tắt thuốc lá, ngây ngô cười đi tới. Chu Mạt ngồi xuống bên giường của anh, anh cắm máy sấy rồi ngồi phía sau sấy tóc cho cô. Từ trước tới giờ, hành động thân mật nhất của hai người chính là chuyện này.
Đại Ngốc cực kỳ thích mái tóc dài đen nhánh này của cô, giống hệt như những mái tóc của các cô gái trong quảng cáo dầu gội.
Tiếng rì rì của máy sấy biến mất, tóc cô đã khô được 8 phần, Đại Ngốc cầm lược chải tóc cho cô. Chu Mạt xoay người lại nhìn anh, ánh mắt Đại Ngốc có chút trốn tránh, “Anh Đại Ngốc, Giang Thiều Quang nói gì với anh?”
“Hắn không nói gì.” Đại Ngốc vội lắc đầu.
“Hắn không nói gì, vậy vì sao anh lại gạt em là người bán bảo hiểm gọi tới?” Chu Mạt khôn khéo hỏi.
Chắc chắn, tên đàn ông xấu xa đó đã nói gì với anh.
“Tiểu Mạt, anh… anh không tin lời hắn nói.” Đại Ngốc vội nói, mặt đỏ lên.
“Rốt cuộc hắn nói cái gì? Anh thành thật trả lời em!” Chu Mạt nóng nảy hỏi.
Đại Ngốc thấy cô không vui, lại sợ rằng nếu trả lời thật cô sẽ đau lòng nên trong nhất thời không biết trả lời cô như thế nào. Hai tay anh có chút run run ôm má Chu Mạt cười nói, “Chu Mạt, anh yêu em, mặc kệ em đã như thế nào, anh đều yêu em. Em quên chuyện quá khứ đi, được không?”
Chu Mạt nghe anh nói thì cảm động, cũng hiểu được ý tứ của anh trong lời nói.
“Như thế nào? Chuyện của em và Giang Thiều Quang đã là quá khứ, em đã quên rồi. Trong lòng em hiện giờ, chỉ có anh.” Chu Mạt nghiêm túc mà cảm động nói.
Nghe cô nói, Đại Ngốc rốt cuộc không nhịn được, hôn cô, Chu Mạt hơi ngả người, ngã xuống giường.