Nụ hôn của Đại Ngốc cuồng dã mà nhiệt tình, hơi thô lỗ, giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô, không có chút kỹ xảo nào, chỉ dựa vào bản năng.
Chu Mạt ngã người xuống giường, chấp nhận sự nhiệt tình của anh, trong lòng vừa mong chờ vừa hoảng sợ. Trước đây, anh đối với cô ôn nhu thuần khiết như nước, nhưng hiện giờ giống như mãnh thú cuồng dã, khiến cô có chút không chống đỡ nổi.
Tuy rằng trước đó Đại Ngốc vẫn còn có chút rụt rè bảo thủ với Chu Mạt, nhưng bị tên tra nam Giang Thiều Quang kích thích thì lúc này, trong lòng anh chỉ còn ý nghĩ chiếm hữu mãnh liệt với Chu Mạt. Trong đó còn pha thêm một bình dấm to.
Bình dấm này dạy anh rằng, phải lập tức biến cô thành người của mình.
Mặc kệ quá khứ của cô như thế nào, từ giờ phút này trở đi, anh muốn cô sẽ là người phụ nữ của mình, chỉ có thể là của anh.
Hơi thở khô nóng trong người dạy anh chỉ vài động tác là tháo bỏ quần áo vướng bận trên người…
“Ấy… anh Đại Ngốc, anh… ư…” Vừa định nói anh nhẹ một chút, chậm một chút, nhưng cô lại thấy anh đã vội vàng hôn lên.
Ánh mắt hừng hực lửa của người đàn ông như đốt cháy cô.
Chu Mạt lúc này chỉ tự hỏi trong lòng, rốt cuộc cái tên tra nam Giang Thiều Quang đã nói bậy cái gì về cô? Cô không thể hỏi, bởi không khí trong căn phòng lúc này như bùng cháy, cả người cô thấm đẫm mồ hôi.
Không rõ bao lâu, Đại Ngốc bế Chu Mạt lên, đi ra khỏi phòng mình, về phòng ngủ chính.
Đêm động phòng hoa chúc muộn ba năm nên được làm ở phòng ngủ chính.
Trên giường lớn ấm áp, mái tóc đen nhánh của cô gái rối tung, vạt áo mở rộng lộ ra cảnh xuân tươi đẹp, nhưng đường cong mềm mại mê người…
Đôi mắt mê ly hơi khép hờ chỉ nhìn thấy nửa trên trần trụi, cơ bắp rắn chắc, làn da màu đồng cổ của người đàn ông đang đứng bên cạnh giường, đôi mắt lửa nhiệt tình đang càn quét trên người cô. Cô bị anh nhìn đến phát ngượng, muốn chui người vào chăn, nhưng người đàn ông nhào tới, chặn cô lại, khiến cô không thể động đậy.
Với bản năng của đàn ông, không chút kinh nghiệm, anh cứ thế lỗ mãng xông vào.
Chu Mạt bị đau tới trào nước mắt.
Đại Ngốc ngốc lăng, bị vệt máu màu hồng kia làm cho ngây người.
“Tiểu Mạt, em với họ Giang kia, hai người không…” Nói tới đây, anh cảm thấy không thích hợp thì ngừng lại. Mà Chu Mạt nghe được thì đưa đôi mắt đẫm lệ mông lung mờ mịt nhìn vẻ mặt phức tạp của Đại Ngốc.
Lúc này, cô hiểu ra tên đàn ông kia nói gì với Đại Ngốc.
“Không có! Anh đừng tin hắn bịa chuyện. Khi đó em còn nhỏ, bị hắn lừa bịp che mờ hai mắt mà thôi. Trần Đại Ngốc, anh… vừa rồi có phải anh khó chịu vì chuyện này không? Anh cho rằng em với hắn ta từng có quan hệ nên trong lòng không vui, có phải không?” Chu Mạt kích động nói.
Đại Ngốc vội vàng lắc đầu, đau lòng nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của Chu Mạt. “Anh không có khó chịu, cho dù đó là sự thật thì anh cũng không để ý. Thật sự.”
Đó là lời nói thật lòng.
“Không có. Anh Đại Ngốc, em là người…” Chu Mạt e lệ nói, trên mặt càng đỏ hơn, khóe miệng thì nở nụ cười tươi tắn.
“Đúng, em là của anh!” Đại Ngốc tươi cười khí phách nói. Nói xong thì lại hôn lên môi cô, ham muốn lại kéo tới.
Chu Mạt lên tiếng kháng nghị.
“Lần này anh sẽ nhẹ nhàng… Tiểu Mạt, đừng sợ!” Đại Ngốc ôn nhu dỗ dành.
Cả hai đều là giấy trắng, lần đầu tiên không thuận lợi, Chu Mạt sợ…
Nhưng mà cô biết, phá kén thành bướm, không thể tránh khỏi đau đớn.
Hai mắt đẫm lệ, cô đồng ý với anh, hai tay bấu chặt vào bả vai rắn chắc màu đồng của anh.
Sự thật chứng minh, ở trên giường, đàn ông nói sẽ nhẹ nhàng thì đều là chuyện nói dối.
Đại Ngốc là ví dụ sống.
Suốt một đêm, anh như con ngựa hoang thoát dây cương, khiến cho Chu Mạt lóc lóc mẳng mỏ cầu xin cũng không có chịu ngừng nghỉ…