Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 959 - Chương 959:

Chương 959:

Chu Mạt quả thực hoài nghi, tên đàn ông giống như cầm thú suốt đêm qua rốt cuộc có phải là Trần Đại Ngốc cô quen biết hay không?

Bình thường hồn hậu, ôn nhu như nước, vậy mà…

Chu Mạt nằm trên giường, trong đầu lúc này toàn là những hình ảnh diễm lệ của đêm qua, đặc biệt là thân hình rắn chắc màu đồng cổ của anh. Cô nhớ, những rung động bí ẩn ở nơi sâu nhất của cơ thể…

Cái rung động nhục cảm này dường như giúp giảm bớt cảm giác đau nhức của cơ thể.

Người đâu rồi?

Chu Mạt ra khỏi giường, đi quanh nhà không thấy Đại Ngốc đâu. Trong phòng ăn có mấy cái bát đồ ăn, trong nồi cơm điện đã có cơm.

Chẳng lẽ, anh phải quay trở lại doanh trại?

Cô cầm điện thoại định gọi thì phát hiện điện thoại tối qua đã tắt nguồn hiện giờ đã bật lại. Có vài tin nhắn chưa đọc, đều là tin nhắn rác, chỉ có một cái là Giang Thiều Quang gửi tới.

“Chu Mạt, anh biết em đã về thành, 3 giờ chiều chúng ta gặp mặt ở bãi đất trống sau trường, anh có thứ muốn đưa cho em. Em không tới anh sẽ chờ tới khi em tới!”

Giang Thiều Quang chỉ không ngờ, người tới không phải là Chu Mạt mà là người chồng trên danh nghĩa của cô.

Giang Thiều Quang lúc này mặc chiếc áo khoác dài, mái tóc thịnh hành hơi dài, dáng vẻ khép nép đối mặt với Đại Ngốc trong bộ quân trang, toàn thân tỏa ra sát khí, ánh mắt khinh thường.

“Họ Trần kia, ngươi với cô ấy không chỉ không môn đăng hậu đối, tư tưởng suy nghĩ của hai người cũng cách xa nhau vạn dặm, ngươi có biết cô ấy thích cái gì, không thích cái gì không?” Giang Thiều Quang trào phúng nói.

Đại Ngốc cao hơn Giang Thiều Quang nửa cái đầu, vẻ mặt lạnh nhạt, ánh mắt lại lộ ra kia tàn nhẫn.

“Cô ấy thích lãng mạn, chu toàn, cô ấy thích những người đàn ông giống như hoàng tử, xứng đôi với công chúa là cô ấy, cùng nhau thưởng trăng ngắm hoa. Oái!” Giang Thiều Quang vừa đắc ý nói xong thì nắm đấm của Đại Ngốc đáng giáng tới mặt hắn.

Giang Thiều Quang ăn một đấm đau, cơn đau từ mũi xông thẳng lên đỉnh đầu, cả người loạng choạng lùi ra phía sau vài bước, đập vào vách lưới rồi ngã ngồi xuống đất.

Mất một lúc, Giang Thiều Quang mới nén được cơn đau, trừng mắt nhìn Đại Ngốc, “Thế nào? Bị tôi nói đúng, thẹn quá hóa giận sao? Tên thôn dân hoang dã? Kẻ quê mùa chính là dùng để nói ngươi đó. Chu Mạt đúng là bông hoa lài cắm bãi cứt trâu mà!”

Đại Ngốc không nói lời nào, đi bước tới, túm lấy cổ áo Giang Thiều Quang nhấc lên, một đấm giáng mạnh vào bụng.

Giang Thiều Quang ở trước mặt bộ đội đặc chủng khác gì quả hồng mềm, tay trói gà không chặt.

“Chồng à, đừng đánh nữa!” Chu Mạt đi tới, nhìn thấy Giang Thiều Quang mồm miệng đầy máu thì vội vàng lên tiếng gọi.

“Mạt Mạt…” Giang Thiều Quang nhìn thấy Chu Mạt thấp giọng gọi.

Đại Ngốc buông Giang Thiều Quang ra, nhìn Chu Mạt đang đi tới.

Giang Thiếu Quang vội vàng chạy tới trước mặt Chu Mạt, khóe miệng tươi cười, nhe ra mấy cái răng còn rớm máu, “Mạt Mạt, em tới rồi!”

Chát.

Chu Mạt giáng một cái tát lên mặt Giang Thiều Quang.

Cái tát này khiến hắn ngây người.

Quay người lại nhìn, hắn thấy Chu Mạt thân mật ôm cánh tay Đại Ngốc, “Họ Giang kia, Chu Mạt ta hối hận đời này đã gặp ngươi. Ngươi cho rằng ta còn có thể có cảm giác gì với ngươi? Thật ghê tởm. Ta với chồng ta thật sự vô cùng hạnh phúc, vậy mà ngươi lại có thể tới phá đám, đúng là không thể chỉ đánh một trận đơn giản như vậy được!”

Chu Mạt nói xong, Đại Ngốc liền ghét bỏ đạp Giang Thiều Quang một cái, khiến hắn chật vật ngã xuống đất.

Giang Thiều Quang trơ mắt nhìn hai người họ dần đi đi khỏi, biến mất khỏi tầm mắt…

Khóe mắt Giang Thiều Quang có giọt lệ lăn xuống. Lúc này hắn mới hiểu ra, hắn đã mất Chu Mạt, chỉ là trước kia hắn vẫn luôn lừa dối bản thân.

Chu Mạt đã không còn là cái cô công chúa mới lớn, yêu sự lãng mạng, yêu những thứ nhỏ nhặt. Hơn một năm nay, cô đã sớm vì Đại Ngốc mà thay đổi, đã đủ để xứng đôi với người quân nhân ưu tú này.

Cô vốn tưởng rằng Giang Thiều Quang sẽ là mối tình đầu ngây thơ còn lưu dấu trong cô, nhưng nào ngờ, hắn ta quá xấu xa, xấu xa tới mức khiến người ta ghét bỏ.

Quãng đời còn lại, cô sẽ chỉ nghĩ tới Đại Ngốc, thành thật sống những ngày tháng hạnh phúc bình yên.

Bình Luận (0)
Comment