Nhờ thuốc chữa ảo giác mà Diệp Kiều có cơ hội ở bên cạnh Lục Bắc Kiêu như hình với bóng.
Lúc ngủ, tay cô còn bị anh khóa vào tay anh. Lúc anh làm việc, thì khóa cô ở thành giường.
Mấu chốt là, anh vẫn còn tức giận vì hành động thiếu suy nghĩ của cô ngày đó, cho dù cô có làm nũng như thế nào cũng không có tháo còng tay cho cô. Lo cô bị đau tay hay tay bị còng sắt làm bị thường, anh dùng vải quấn một vòng lên còng sắt.
Kỳ thực, cô cũng hiểu, anh là bị hành động của cô làm cho sợ hãi nên mới ra hạ sách này.
Nếu không, với một người cuồng công việc như anh, sao có thể bỏ nhiều thời gian để ở bên cạnh cô như vậy.
“Anh Kiêu, em thật sự khỏe hơn rồi a, lâu như vậy rồi cũng chưa có xuất hiện ảo giác a. Anh không tin thì chúng ta đi tìm Hoa Nhụy. Ngày đó, mẹ đã nói, chúng ta đều đâu có cần tìm Hoa Nhụy để phiên dịch đâu. Mẹ khẳng định, uống xong thuốc sẽ khỏe lên.
Đang vừa xem tivi vừa cắn hạt dưa trong phòng ngủ, Diệp Kiều thấy Lục Bắc Kiêu đi vào thì vội vàng nói.
Lần này, có vẻ anh tin hơn lời cô nói, hai mày nhướng lên, không nói gì, chỉ đi tới giường tháo còng tay ra cho cô.
Chỉ một lát sau, hai người mặc trang phục đôi đi ra cửa. Chẳng qua, lúc lên xe, tay cô lại bị anh khóa vào tay mình, đề phòng đột nhiên cô xuất hiện ảo giác thì đột nhiên nhảy xuống xe vậy.
Hoa Nhụy vẫn bận rộn như cũ, sau mấy tháng nỗ lực, cô đã có được vị trí vững chắc ở công ty mới.
Ba người bọn họ ngồi ở trong phòng khách vốn đang chan hòa ánh mặt trời, Diệp Kiều đang ghi âm lại, Hoa Ngụy thì đang nói chuyện với mẹ. Từ lúc cô về nước tới giờ còn chưa có gặp lại mẹ, nghe được giọng nói của mẹ thì thấy vừa thân thiết vừa có chút chua xót.
Nhưng cô hiểu rõ, trong lòng mẹ hy vọng cô sẽ cách chỗ đó càng xa càng tốt.
“Lục giáo quan, anh không cần lo lắng quá cho Kiều gia như vậy, mẹ nói, mặc kệ có ảo giác hay không, uống ba lần nước thuốc này nhất định sẽ tốt. Nước thuốc này không có tác dụng phụ, nhưng mà có các dụng định thần tỉnh trí.” Hoa Nhụy nhìn Lục Bắc Kiêu mỉm cười nói.
Cô đang định gỡ tai nghe xuống thì trong tai nghe mẹ lại nói thêm một câu khiến cô ngẩn ngơ.
“Anh Kiêu. Em đã nói mà, không có việc gì mà. Hơn nữa, từ lúc tỉnh lại đã hai ngày rồi, em chưa có bất cứ ảo giác nào xuất hiện a!” Diệp Kiều vội cầm lấy tay Lục Bắc Kiêu nhẹ nhàng nói, nhìn khuôn mặt vẫn nghiêm túc của anh mở to mắt cầu xin.
“Hoa Nhụy, mẹ còn nói gì?’ Lục Bắc Kiêu phát giác ra Hoa Nhụy có chút không đúng thì trầm giọng hỏi.
Hoa Nhụy trong bộ trang phục công sở, đầu tóc gọn gàng, nghe Lục Bắc Kiêu hỏi thì hoàn hồn, vội vàng tươi cười nói, “Mẹ em nói với Kiều gia, bảo cô ấy chăm sóc em cùng Diệp Thành.”
Diệp Kiều không phát giác ra sự không thích hợp của Hoa Nhụy, cho rằng lời cô nói là thật, “Mẹ vợ này cũng thật thương yêu Diệp đại thiếu gia.”
Đúng lúc này, điện thoại của Lục Bắc Kiêu vang lên.
Anh nhìn hai cô, lễ phép nói một câu xin phép rồi đi ra khỏi phòng khách.
“Hoa Nhụy, cậu không biết a, mấy ngày nay mình như phạm nhân vậy, bị anh ấy bắt giữ.”
Lục Bắc Kiêu mới ra khỏi phòng Diệp Kiều đã nhìn Hoa Nhụy cáo trạng, nhưng khi nói chuyện thì thấy ánh mắt to của Hoa Nhụy nhìn mình, ánh mắt nghiêm túc, vô cùng nghiêm túc.
Diệp Kiều cảm thấy cẳng thẳng.
“Hoa Nhụy, rốt cuộc mẹ nói gì. Em gái tốt, đừng hù dọa chị a! Không phải là nước thuốc có tác dụng phụ gì chứ?”
Hoa Nhụy hoàn hồn, nhìn qua cửa sổ, xác định Lục Bắc Kiêu vẫn đang ở bên ngoài gọi điện thoại, cô nhìn Diệp Kiều nhẹ nhàng lắc đầu.
“Kiều gia, mẹ nói, chị là người không uống nước vong tình trọng sinh.”